Còn những kẻ không có hộ khẩu như tôi và Mộ Dung Ngọc đây hiển nhiên là không có lá bùa này, cũng không có cách nào có thể vượt qua quá trình xác minh.
Hơn nữa, cho dù có trong tay lá bùa này thì cũng chỉ có thể ở lại nơi đó đúng một ngày, bởi vì ngày hôm sau sẽ lại lần nữa bị đưa trở lại Lưỡng Giới Sơn, cho nên chúng tôi cũng chỉ có thể thành thật đi đến Ngã Ba Đường và đi bộ đến đường Hồi Hồn. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, có điều gì đó không thích hợp!
Bởi vì nếu đi từ nhà ga Quỷ Môn Quan đến nhà ga Thiếu Nửa Bước có vẻ như phải mất một ngày, sau đó lại khởi hành từ nhà ga Thiếu Nửa Bước đến Lưỡng Giới Sơn, cho dù đi bằng xe bò thì cũng mất hơn nửa ngày.
Cứ như vậy, thời gian đã trôi qua mất một ngày rưỡi, nhưng sau một khoảng thời gian dài như vậy, cho dù có đến dương gian thì ngày 15 tháng 7 này cũng đã trôi qua mất rồi.
Chẳng lẽ Quỷ Môn Quan đã mở cửa trước một ngày? Nhưng điều đó cũng không đúng! Bởi vì tên quỷ sai kia đã nói rất rõ rằng hôm nay là ngày 15 tháng 7.
Nghĩ đến đây, trong miệng tôi không khỏi lẩm bẩm một câu: Thời gian không đúng lắm! Từ nơi này đi tới Lưỡng Giới Sơn cũng mất một ngày rưỡi, chẳng lẽ Quỷ Môn Quan đã mở cửa trước một ngày sao?
Tôi vừa dứt lời, Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh đột nhiên quay đầu lại, sau đó nghi ngờ mà liếc nhìn tôi một cái.
“Anh xuống đây bao lâu rồi? Những kiến thức cơ bản này mà anh cũng không biết sao?”
Kiến thức cơ bản? Kiến thức cơ bản gì cơ?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, khóe miệng của Mộ Dung Ngọc nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Khi còn sống, anh chưa từng nghe qua câu nói, một ngày trên trời, một năm dưới đất sao?”
Vừa nghe thấy lời này của Mộ Dung Ngọc, trong lòng tôi đã “Lộp bộp” một tiếng.
Chẳng lẽ sự chênh lệch thời gian giữa âm phủ và dương gian có vấn đề sao?
Tôi cau mày: “Có ý gì?”
Khóe miệng của Mộ Dung Ngọc lộ ra một nụ cười, “Thời gian ở dưới đây dài gấp ba lần phía trên, nói cách khác, nếu chúng ta ở đây ba ngày thì phía trên mới trôi qua có một ngày. Hôm nay là ngày 15 tháng 7 không sai, nhưng chúng ta có thời gian khoảng ba ngày để lên đường. Từ đây đến Lưỡng Giới Sơn vừa đủ thời gian để hoàn thành hành trình này.”
“Cái gì? Ba ngày?” Đồng tử của tôi đột nhiên giãn ra, bộ dạng có chút kinh ngạc.
Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh tôi tựa hồ rất bình tĩnh, bộ dáng trông có vẻ đã hiểu rõ.
“Thân phận của anh chắc là giả rồi!”
Mộ Dung Ngọc đột nhiên nói ra lời này khiến tôi vừa nghe xong thì lại “Lộp bộp” một tiếng: “Giả cái gì? Đừng có mà nói bậy!”
Nhưng ngay lúc này Mộ Dung Ngọc lại liếc nhìn tôi một cái: “Nếu đều là giả thì còn cần ngụy trang làm gì nữa?”
Nhìn vẻ mặt và lời nói này của Mộ Dung Ngọc, rõ ràng là cô ấy đã nhìn thấu tôi.
Từ khi nào? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện gấp ba lần thời gian vừa rồi?
Tôi ngạc nhiên, hình như bản thân đã để lộ sơ hở.
Thân là quỷ sai mà còn không biết thời gian của âm phủ sao? Cái này quả thực là một lỗ hổng lớn rồi.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hiện tại quả thực là cơ hội tốt để tôi ngả bài với Mộ Dung Ngọc.
Bởi vì bản thân tôi vốn là một tên giả mạo, bây giờ đã bị vạch trần, hiện tại thật sự không cần phải tiếp tục giả vờ nữa.
Hơn nữa ở chỗ này có nhiều quỷ và quỷ sai như vậy, cho dù tôi có ngả bài với Mộ Dung Ngọc thì cô ấy cũng không dám đụng đến tôi đâu.
Nếu bản thân tôi xảy ra vấn đề thì cô ấy cũng sẽ không thể rời khỏi đây được.
Nói không chừng, sau khi tôi ngả bài thì chính mình vẫn có thể hợp tác với cô ấy.
Nghĩ tới đây, tôi đã mở miệng nói với cô ấy: “Cô nhìn thấu tôi từ khi nào!”
Giọng nói của tôi rất thấp, nhưng rõ ràng là tôi đã thừa nhận thân phận của mình là một quỷ sai giả.
Nhưng ai biết Mộ Dung Ngọc lại nhẹ nhàng trả lời: “Sau khi chúng ta rời khỏi thành Uổng Tử! Từ đầu đến chân, tôi không hề có một chút cảm giác anh giống với quỷ sai, vừa rồi tôi càng thêm xác định. Hiện tại nói cho tôi nghe một chút đi, thân phận thực sự của anh là gì?”
******
Đột nhiên nghe Mộ Dung Ngọc nói như vậy, khiến tôi cảm thấy cả người đều xấu hổ.
Cái gì mà từ đầu đến chân trông tôi không giống với quỷ sai chứ?
Tuy nhiên, vừa rồi quả thực là tôi đã để lộ một cái lỗ hổng lớn. Thân là một quỷ sai, nhưng lại không biết rõ về chênh lệch thời gian giữa âm phủ và dương gian, cho nên điều này rõ ràng là khác thường.
Tất nhiên là tôi cũng có thể ngụy biện.
Nhưng sau đó thì sao, tôi cảm thấy dường như điều đó đã không còn có ý nghĩa gì nhiều với tôi nữa, bởi vì hoàn toàn không cần thiết, hơn nữa cả hai chúng tôi đều có một mục tiêu chung và một thân phận chung, đó chính là những quỷ hồn “không có hộ khẩu”, đều đang nghĩ đến chuyện trở về dương gian và hoàn dương.
Chính vì thế, hiện tại đúng là cơ hội tốt để tôi ngả bài với Mộ Dung Ngọc, dù sao ở đây có nhiều quỷ sai như vậy, cho nên cô ấy cũng không dám tùy tiện giết tôi.
Cứ như thế, chúng tôi có thể cùng nhau ra khỏi thành và cũng coi như có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Nghe được câu hỏi này của cô ấy, tôi chỉ cười nhạt: “Quả thực tôi không phải là quỷ sai, tôi cũng giống như cô, cũng là quỷ đã trốn thoát khỏi âm phủ, chỉ là vận may của tôi tốt hơn cô, cho nên mới nhận được văn thư và lệnh bài.”