Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1453

Chương 1453 Chương 1453

“Hiện tại cô và tôi đều muốn hoàn dương, một khi đã như vậy rồi thì không bằng cùng nhau hợp tác đi.”

Mộ Dung Ngọc nghe vậy, trên môi lại lại gợi lên một tia mỉm cười: “Được! Dù sao chúng ta cũng coi như là người trong đồng đạo, nói đi, muốn hợp tác như thế nào.”

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó hạ giọng nói tiếp: “Chúng ta chắc chắn không có cách nào có thể vượt qua được Lưỡng Giới Sơn, lời vừa rồi hẳn là cô cũng đã nghe được. Bởi vì chúng ta không có hộ khẩu, cho nên không có cách nào có thể vượt qua quy trình kiểm chứng ở Lưỡng Giới Sơn, cho nên nếu chúng ta muốn hoàn dương thì phải đi đến Ngã Ba Đường, sau đó bước lên con đường Hồn Hồn.”

“Ừ, anh nói tiếp đi.” Mộ Dung Ngọc nói tiếp.

“Chắc là cô đã nghe đến chuyện đi trên đường Hồi Hồn thì không được phép quay đầu lại rồi nhỉ?”

“Cái này thì tôi biết.”

“Tôi nói muốn hợp tác, chính là chỉ cái này. Trên đường Hồi Hồn có vô vàn ác quỷ, cho nên chúng ta sẽ giám sát lẫn nhau, chỉ có làm như vậy thì mới có thể tránh khả năng quay đầu lại.

Chỉ cần chúng ta giám sát lẫn nhau thì mới có khả năng rời khỏi đường Hồi Hồn và cuối cùng là hoàn dương!

Đương nhiên là thân phận giả mạo quỷ sai này của tôi vẫn chưa bị lộ, cho nên tôi có thể lợi dụng thân phận này để tiếp tục ngụy trang cho chúng ta.”

Tôi nói thẳng ra những gì mà mình nghĩ ở trong lòng, chọc thủng tầng mặt nạ cuối cùng giữa chúng tôi.

Mộ Dung Ngọc sửng sốt một lúc rồi “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Được.”

Thấy Mộ Dung Ngọc đồng ý, tôi quay đầu nhìn về phía cô ấy, lúc này cô ấy cũng đang nhìn tôi, hai người chúng tôi nhìn nhau, coi như đồng ý hợp tác.

Đối với hai chúng tôi mà nói, chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu.

Đặc biệt là khi bước đi trên con đường Hồi Hồn kia, theo truyền thuyết có nói, ở nơi đó có có vô số ảo giác và dụ hoặc, chỉ cần quay đầu lại thì mọi chuyện xem như đã kết thúc.

Mà cũng kể từ đó sẽ trở thành một quỷ hồn ở trên đường Hồi Hồn, vĩnh viễn không được Luân Hồi.

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ, chợt nghe “cạch”một tiếng, cánh cổng đang đóng chặt kia của Quỷ Môn Quan đột nhiên mở ra.

Tên quỷ sai thống lĩnh cầm đầu kia đột nhiên gầm nhẹ một tiếng: “Mau mau mau, từng người một, dựa theo quy củ rời khỏi Quỷ Môn Quan.”

Vừa nói xong, đám quỷ bắt đầu trở nên kích động, sau đó di chuyển từng người một tiến về phía Quỷ Môn Quan mà đi.

Còn tôi và Mộ Dung Ngọc cũng xen lẫn và đem chính mình ẩn nấp vào bên trong đám quỷ, sau đó nhanh chóng rời khỏi Quỷ Môn Quan.

Chờ đến khi rời khỏi Quỷ Môn Quan, chúng tôi phát hiện nơi này chẳng có gì khác biệt so với nơi mà chúng tôi tiến vào cả, chỉ khác một cái là không có quỷ đi đầu thai mà chỉ có đám quỷ sai đang duy trì trật tự xung quanh mà thôi.

Chúng tôi được hướng dẫn suốt chặng đường, đi thẳng đến ga xe lửa, rồi cùng nhau bắt chung một chuyến xe.

Tôi và Mộ Dung Ngọc ngồi ở trong một góc cuối cùng, kín đáo và không bị chú ý, sau đó hai người chúng tôi ngồi cùng nhau, cũng không biết là do nữ quỷ này lớn lên quá xinh đẹp hay vì lý do nào khác, khiến tôi không khỏi muốn nhìn và nói chuyện với cô ấy vài câu.

Nhưng Mộ Dung Ngọc này lại lạnh lùng muốn chết, cơ hồ là không nói lời nào.

Cho dù tôi có chủ động nói chuyện với cô ấy bao nhiêu lần đi nữa cũng vô ích, cả đoàn xe nhanh chóng chật kín người, sau đó lại nghe tiếng thông báo vang lên:

“Xe sắp khởi hành, mời quý hành khách Hồi Hồn chú ý trật tự, xin vui lòng lên xuống xe theo thứ tự và giữ kỹ bùa Hồn Hồn để có thể Hồi Hồn...”

Sau khi thông báo được lặp lại ba lần liên tiếp, chỉ nghe “Ong” một tiếng, xe đã khởi hành.

Tôi nhớ rất rõ lúc mà tôi đến nơi này, chính mình phải ngồi một mình ở trong thùng hàng, rồi nhớ lại chuyến đi xuống Âm phủ này.

Nhưng không hiểu vì lý do gì mà mỗi khi nhớ lại ký ức này trong lòng luôn cảm thấy mơ màng giống như say rượu, có vài chuyện dường như không nhớ rõ ràng được, cho dù tôi cau mày suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được nên mới thôi không nghĩ về nó.

Dù sao thì tôi cũng đã lấy được thân thể của Kỳ Lân tiền bối, chỉ cần tôi mang được thứ này về là được, còn những chuyện còn lại cũng lười để ý đến.

Xe đã khởi hành, không có một tiếng động, rất êm ái, nhưng ở bên trong xe lại ồn ào náo động không dứt.

Những con quỷ này vô cùng cao hứng là vì bọn họ đều là những quỷ dân đủ tư cách của Âm phủ, cũng không chịu bất kỳ quản chế nào, bọn họ đến từ trời nam đất bắc, cho nên đã trò chuyện với nhau không ngừng nghỉ.

Mộ Dung Ngọc và tôi ngồi ở trong một góc lắng nghe, không nói một lời.

Nhưng một lúc lâu sau, hai quỷ hồn ngồi đối diện chúng tôi đi đến bàn phía trước để trò chuyện.

Mộ Dung Ngọc mới đột nhiên nói với tôi một câu: “Đinh Phú Quý, đó là tên thật của anh sao?”

Đột nhiên nghe Mộ Dung Ngọc hỏi như vậy, tôi cũng theo bản năng mà quay đầu lại, vốn định trả lời “Đúng vậy”, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc và cặp mắt làm tôi cảm thấy “đặc biệt” đó của Mộ Dung Ngọc.

Tôi đã buột miệng nói ra một câu: “Không phải!”

Mộ Dung Ngọc nghe tôi nói như vậy thì bỗng nhiên mỉm cười: “Vậy anh tên là gì?”

Bình Luận (0)
Comment