Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1455

Chương 1455 Chương 1455

Tất cả những gì có thể thấy là khung cảnh xung quanh dường như đang bay về phía sau.

Hơn nữa, bởi vì khi rời khỏi cổng thành sẽ xuất hiện một khoảng dừng, mà cái khoảng dừng ngắn ngủn này cũng đã tạo ra một khoảng cách rất lớn giữa các xe bò lửa với nhau.

Khoảng dừng này cũng đã làm cho khoảng cách giữa các xe trở nên rất lớn, cho nên nó cũng đã khiến nỗi lo lắng trước đây của tôi tan thành mây khói.

Bởi vì khoảng cách đủ lớn, đủ để tôi và Mộ Dung Ngọc nhảy ra khỏi xe mà không bị đám quỷ ở trên xe bò lửa phía sau phát hiện.

Mà thành Hơn Nửa Bước kia cũng nhanh chóng rời xa tầm mắt chúng tôi, cuối cùng trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

Hiện tại ở ngay trên mặt đất bằng này chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng chiếc xe bò lửa đang xếp thành một hàng dài, không ngừng hướng về phía Lưỡng Giới Sơn mà tới.

Mà Lưỡng Giới Sơn kia cũng đã lờ mờ xuất hiện một chút thân hình.

Mộ Dung Ngọc thấy thế thì nói với tôi: “Đinh Phàm, chúng ta nhảy ra khỏi xe đi!”

Tôi nhìn tốc độ của xe bò lửa đang chạy, cho dù bản thân đã là quỷ thì cũng cảm thấy có chút chột dạ.

Nhưng tôi vẫn gật đầu: “Được rồi, tôi đếm một, hai, ba thì chúng ta sẽ cùng nhảy!”

Nhưng tôi vừa dứt lời, Mộ Dung Ngọc đã nói với tôi: “Anh tính cứ như vậy mà nhảy sao?”

Tôi có chút bối rối: “Đúng vậy? Nếu không thì tính nhảy kiểu gì!”

Mộ Dung Ngọc trợn mắt nhìn tôi: “Đồ ngốc, nếu anh dám cứ như vậy mà nhảy xuống thì sẽ lập tức hồn phi phách tán.”

Nghe vậy, đồng tử của tôi chợt co lại, sau đó lộ ra một tia lúng túng nói:

“Không thể nào?”

“Nơi này rất đặc biệt, mặc dù không phải là dương gian, nhưng cho dù chúng ta có là quỷ đi chăng nữa thì việc nhảy từ nơi này, sau khi ngã xuống cũng cảm thấy đau đớn. Nhưng anh nhìn tốc độ này đi, nếu chỉ dùng hồn thể mà nhảy xuống thì hoàn toàn không có cách nào có thể chịu được cơn gió mạnh từ ngoại giới.”

Mộ Dung Ngọc nhàn nhạt mở miệng, thậm chí là có chút lạnh lùng.

Nhưng ai biết, Mộ Dung Ngọc vừa mới dứt lời, một con quỷ đang ngồi ở trước mặt chúng tôi chỉ vì làm ầm ĩ với một con quỷ ở bên cạnh mà bất ngờ bị đẩy ra khỏi xe bò.

Kết quả là chỉ nghe “A” một tiếng hét thảm, quỷ hồn kia giống như bị trận gió xé rách.

“Phanh” một tiếng, cư nhiên bị hồn phi phách tán, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Mà cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột khiến bất kỳ ai trên chiếc xe bò này đều không kịp phản ứng.

Một đám trợn mắt há hốc mồm, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Cái này, cái này…”

“Cậu, cậu ta làm sao vậy?”

“Hồn phi phách tán.”

“Anh Lương, anh Lương...”

“Quỷ sai đại nhân, anh Lương, anh Lương bị làm sao vậy?”

Trên chiếc xe bò lửa này lập tức sôi nổi lên, mọi người đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

Con quỷ trước đó đã đùa giỡn với con quỷ vừa nãy lập tức tìm kiếm sự giúp đỡ từ tên quỷ sai đánh xe ở phía trước.

Còn tên quỷ sai ngồi ở hàng ghế đầu chỉ liếc nhìn về phía sau một cái, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt, không hề để bụng.

Sau đó chỉ nói với quỷ hồn đang bồn chồn ở phía sau một câu: “Đã nói là không được đùa giỡn ở trên xe, anh cho rằng tôi đang nói đùa sao? Tốc độ của bò lửa này đã đạt tới cực hạn, cơn gió mạnh ở bên ngoài có thể dễ dàng xé nát mấy người.

Chỉ bằng chút đạo hạnh hồn lực này của mấy người, một khi rơi khỏi xe bò lửa thì kết quả cuối cùng chính là như thế, cho nên đều thành thật trốn ở phía sau con bò lửa này đi…”

Nói xong tên quỷ sai đánh xe này lập tức quay đầu đi, không thèm quan tâm đến tên quỷ vừa bị hồn phi phách tán kia.

Mạng người như cỏ rác, ở đây nó sẽ càng được phản ánh đến cùng cực.

Mà toàn bộ nhóm quỷ có ở trên xe, nguyên một đám nghe vậy thì kinh hồn chưa định, ngay khi vừa nhìn vào chiếc ghế trống ở trước mặt thì không khỏi rùng mình, cũng không còn con quỷ nào dám gây rối ở trên xe bò nữa, tất cả đều siết chặt tay cầm ở trên xe bò lửa, có vẻ rất cẩn thận.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đám quỷ ở trên xe đều im lặng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tôi càng “thình thịch” một tiếng, không khỏi có chút nghĩ mà sợ.

Vừa rồi tôi thực sự đã nghĩ đến việc nhảy xuống, nếu Mộ Dung Ngọc không lên tiếng nhắc nhở thì e rằng bản thân tôi đã hồn phi phách tán rồi.

Từ góc độ này, Mộ Dung Ngọc thực sự có ý định hợp tác với tôi.

Nếu cô ấy có ý định giết tôi thì vừa rồi không cần phải nhắc nhở tôi làm gì, chỉ cần cô ấy gật đầu một cái, sau đó chỉ cần ngồi nhìn tôi chết đi là được, nhưng cô ấy lại không làm điều đó.

Tôi nuốt khan một ngụm nước miếng, có chút sợ hãi mà nhìn về phía Mộ Dung Ngọc.

Mộ Dung Ngọc cũng nhìn về phía tôi, trên gương mặt lại dấy lên một tia mỉm cười.

“Không cần cảm ơn, nơi này có quy tắc riêng của nó.”

Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn tốc độ cực hạn của xe bò lửa này, e rằng nếu tàu Phục Hưng nhìn thấy chiếc xe bò này đều sẽ cảm thấy xấu hổ đến mức không dám gặp người mất.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ kêu chiếc xe bò lửa này dừng lại sao?” Tôi hỏi

Nhưng Mộ Dung Ngọc lại lắc đầu: “Không cần thiết, người khác không làm được không có nghĩa là tôi không làm được. Anh vận chuyển hồn lực đi, sau đó tận lực bảo vệ chính mình, tôi có thể đưa anh xuống.”

Bình Luận (0)
Comment