Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1456

Chương 1456 Chương 1456

“Cô mang theo tôi xuống sao?” Tôi mở to hai mắt nhìn.

Nhưng kết quả là Mộ Dung Ngọc hoàn toàn không thèm để ý đến tôi, chỉ lạnh lùng nói: “Ừ! Nhanh lên.”

Nói xong, Mộ Dung Ngọc bỗng nhiên vươn tay kết ấn, sau đó vận chuyển hồn lực của mình.

Tôi nhìn thấy vậy thì cũng không dám chậm trễ, cũng nhanh chóng kết ấn và vận chuyển hồn lực để bảo vệ cơ thể của mình.

Tu vi của tôi đã đạt tới Đạo Quân sơ kỳ, giờ phút này đang toàn lực vận chuyển để bảo vệ thân thể.

Nhưng tôi mới vừa chuẩn bị sẵn sàng, còn chưa kịp phản ứng lại thì Mộ Dung Ngọc cư nhiên đã ôm lấy eo của tôi, đối mặt với chiếc xe bò lửa rồi nhảy xuống.

Tất cả điều này xảy ra rất đột ngột, chờ đến khi tôi kịp phản ứng thì bản thân đã nhảy ra khỏi xe bò rồi.

Còn vị trí mà chúng tôi nhảy xuống cũng rất đặc biệt, đó là một dốc đá, nếu chúng tôi nhảy từ chỗ này xuống thì những người ở bên ngoài sẽ không nhìn thấy được chúng tôi.

Dốc đá này tương đối cao, cao gần trăm mét. Mộ Dung Ngọc ôm eo tôi, mang theo trận gió phần phật mà đáp xuống…

*******

Sau khi nhảy khỏi xe, hai người chúng tôi đã nhảy từ đỉnh của một dốc đá cao hơn 100m xuống.

Cùng lúc đó, bản thân tôi có thể cảm nhận được, ở bên trong cơ thể của Mộ Dung Ngọc đã tỏa ra một cỗ hồn lực mạnh mẽ.

Mà cỗ hồn lực này lại hình thành ánh sáng trắng và bao bọc lấy hai người chúng tôi ở trong đó.

Ngay cả như vậy, tôi vẫn cảm giác được từng trận gió xẹt qua, làn da cũng xuất hiện chút đau đớn.

Giống như cơn gió lạnh tháng mười hai âm lịch, cảm giác bị rạch vào mặt rất đau đớn.

Bắt đầu là mặt, sau đó là toàn thân, một loại cảm giác cực kỳ khó chịu như thể nó đang xé nát toàn bộ cơ thể của chúng tôi.

Nhưng nhờ có hồn lực cường đại của Mộ Dung Ngọc bảo vệ, hai người chúng tôi mới không bị trận gió này xé nát giống như tên quỷ hồn kia, từ đó rơi vào kết cục hồn phi phách tán.

Hai người chúng tôi còn đang không ngừng rơi xuống thì chợt nghe Mộ Dung Ngọc nói: “Sắp rơi xuống đất rồi!”

Tốc độ rơi xuống của chúng tôi rất nhanh, còn tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mà không cần nhờ đến sự nhắc nhở của Mộ Dung Ngọc.

Sức mạnh toàn thân được tập trung lại, luôn sẵn sàng đối mặt với tác động sau khi rơi xuống đất.

Trong chớp mắt, hai người chúng tôi đã “Phanh” một tiếng rồi đập mạnh vào vách đá.

Trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy toàn thân mỗi một tấc da thịt của mình đều truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, bởi vì lực va chạm vô cùng mạnh, cho nên Mộ Dung Ngọc và tôi đã liên tục lăn xuống hơn mười mấy vòng.

Sau đó cả hai chúng tôi nằm cách nhau bảy tám mét dưới vách đá.

Giờ này khắc này, toàn thân tôi giống như đã bị gãy nát và không có cách nào có thể cử động được, cái cảm giác này không khác mấy so với một người sống sờ sờ rơi từ một tòa nhà xuống và bị dập nát gãy xương khắp cơ thể.

“A…”

Tôi không nhịn được mà hét lên một tiếng, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện thân thể của mình đang run rẩy, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy được.

Sau đó tôi liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy Mộ Dung Ngọc đang ở cách đó không xa, tình hình của cô ấy tốt hơn tôi một chút và cô ấy đang đứng dậy.

Nhưng thân thể của cô ấy đang run rẩy, hiển nhiên là đang cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tôi nằm ở trên mặt đất rồi thực hiện một số động tác thở dốc như của một người sống để điều chỉnh trạng thái của mình.

Sau đó mới bắt đầu bò dậy từng chút một, mặc dù cảm thấy không thoải mái nhưng bản thân phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Cho nên tôi đã nghiến răng chịu đựng cơn đau xé rách khắp người rồi từ từ đứng dậy.

Nhưng tôi vừa đứng dậy thì Mộ Dung Ngọc đã đi đến bên cạnh tôi, trên gương mặt hiện lên một nụ cười.

“Rất không tồi, chỉ bằng chút đạo hành của anh mà vẫn có thể đứng lên được.” Mộ dung Ngọc nói.

Tôi cũng lộ ra một tia cười khổ: “Tôi đã chán nơi này rồi, cho nên không muốn ở lại nữa.”

Mộ Dung Ngọc nhìn tôi rồi khẽ gật đầu.

Sau đó, không ngờ cô ấy lại chủ động đỡ tôi dậy, mà điều này cũng khiến bản thân cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Một nữ quỷ lạnh lùng có tính khí nóng nảy như khủng long bạo chúa này cư nhiên lại có một mặt tốt bụng như vậy sao?

Hiện tại thế mà lại chủ động đỡ tôi rời đi sao?

Tôi ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc.

Nhưng Mộ Dung Ngọc lại thản nhiên mỉm cười: “Đi thôi! Tôi không muốn một mình đi đến đường Hồn Hồn!”

Vừa nghe đến đó, tôi mới phục hồi tinh thần lại: “Được!”

Nói thẳng một chữ, sau đó mới cùng Mộ Dung Ngọc bắt đầu đi về phía trước từng chút một.

Bởi vì cơ thể quá mức khó chịu, cho nên tốc độ bước đi của chúng tôi cũng không được nhanh.

Nhưng vị trí này của chúng tôi cũng không tệ, bởi vì nó nằm trên một vách đá.

Chỉ cần chúng tôi đi dọc theo mép vách đá này là được, hơn nữa những chiếc xe bò lửa ở phía trên cũng không thể nhìn thấy chúng tôi.

Thân thể của tôi cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, cho nên sau khoảng hai tiếng đồng hồ là tôi đã có thể tự đi lại được.

Sau đó chúng tôi nhìn vào địa hình và phân biệt phương hướng một chút.

Vị trí của đường Hồi Hồn nằm ở phía đông bắc bên cạnh Lưỡng Giới Sơn và thành Hơn Nửa Bước, cho nên sau khi xác định được phương hướng, thì chúng tôi bắt đầu đi về phía đông bắc.

Bình Luận (0)
Comment