Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1457

Chương 1457 Chương 1457

Tiếp theo là vùng hoang vu rộng lớn, tôi bước đi từng bước một về phía trước trên con đường lát đá gồ ghề và quan sát vài loài thực vật màu xám kỳ lạ này.

Trên đường đi, Mộ Dung Ngọc và tôi cũng không nói chuyện với nhau nhiều, còn việc dính đến thân phận của từng người thì hầu như không có đề cập đến.

Mộ Dung Ngọc không hỏi tôi tại sao lại tới Âm phủ, mà tôi cũng không hỏi Mộ Dung Ngọc làm sao trốn thoát được.

Dù sao đi chăng nữa, trong lòng của chúng tôi đều nắm giữ những bí mật của riêng mình và hiện tại chúng tôi đang ở trong trạng thái hợp tác, hoặc là sau khi hoàn dương thì sẽ không còn quen biết nhau nữa.

Về phần Mộ Dung Ngọc này, tôi có cảm giác cô ấy không phải là lệ quỷ, bởi vì bản thân tôi không hề cảm nhận được bất cứ tia khí lệ sát nào từ trên người của cô ấy.

Hai chúng tôi cứ đi dọc theo hướng đông bắc, đi được khoảng nửa ngày thì nhìn thấy một con đường lớn thẳng tắp, mà con đường lớn này lại xuất phát từ thành Hơn Nửa Bước.

Mộ Dung Ngọc và tôi đều biết rất rõ đầu kia của con đường này hẳn là Ngã Ba Đường.

Tôi và Mộ Dung Ngọc đều cảm thấy rất hưng phấn, cho nên cũng đã bắt đầu tăng nhanh tốc độ.

Ước chừng lại qua nửa tiếng sau, chung quanh bắt đầu nổi sương mù dày đặc, điều này cho thấy khoảng cách của chúng tôi đang càng ngày càng gần với Ngã Ba Đường hơn.

Tại làn sương mù dày đặc này, chúng tôi đã đi bộ liên tục trong một hoặc hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng thì cũng bước ra khỏi làn sương mù dày đặc và đi đến cuối con đường này.

Cuối con đường này lại có ba lối rẽ không bị sương mù dày đặc che khuất.

Ở Ngã Ba Đường này có ba cánh cửa lớn màu đỏ.

Mà ba cánh cửa lớn này, trên mỗi một cánh cửa đều được viết một chữ “Sống”, phía sau cánh cửa chỉ có sương mù dày đặc khiến chúng tôi không thể nhìn rõ bất cứ cảnh vật gì.

Nhìn thấy điều này, trong lòng tôi cũng lập tức nhảy dựng.

Khá lắm, nơi này chắc chắn là Ngã Ba Đường đại danh đỉnh đỉnh rồi.

Theo truyền thuyết, hai trong ba con đường này đều dẫn đến đường chết, chỉ cần bước vào thì cũng không cần nghĩ đến việc đi ra, e rằng ngay cả Đại La Kim Tiên cũng phải nuốt hận.

Về phần tại sao thì vẫn chưa được biết tới.

Nhưng chỉ có một cái là đường sống, đó là đi về phía bên tay phải ngay khi gặp được Ngã Ba Đường.

Hoặc quay lưng lại với Ngã Ba Đường rồi đi về phía bên trái.

Về điểm này thì tôi đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến Âm phủ.

Sau khi liếc nhìn ba cánh cửa lớn và ba ngã rẽ thì tôi quay sang nói với Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh: “Ba con đường này, có hai con đường là đường chết. Chúng ta phải đi...”

Tôi chưa kịp nói xong thì Mộ Dung Ngọc đã cắt ngang: “Bên này, sau khi tiến vào thì đừng quay đầu lại. Cho dù có gặp phải chuyện gì cũng phải tiến thẳng về phía trước.”

Mộ Dung Ngọc chỉ vào con đường ở phía bên phải rồi nói, nghe đến đó tôi cũng khẽ mỉm cười.

Xem ra Mộ Dung Ngọc cũng hiểu rất rõ về Ngã Ba Đường này.

“Không sai, chính là con đường này. Nếu đã sẵn sàng thì lên đường thôi!”

“Ừ, đi thôi!”

Sau khi nghe được câu trả lời của Mộ Dung Ngọc, tôi quay đầu nhìn lại phía sau lần cuối rồi hướng về phía ngã rẽ ở bên phải mà đi.

Sau đó Mộ Dung Ngọc và tôi sóng vai nhau, bước từng bước một đến gần ngã rẽ.

Nhưng ngay tại lúc chúng tôi bước vào ngã rẽ, chỉ cảm thấy sương mù dày đặc ở xung quanh đã lập tức bao trùm lấy chúng tôi.

Thậm chí là ở phía sau lưng của chúng tôi cũng vang lên tiếng “thì thầm”.

Nhưng tôi không dám quay đầu lại nhìn mà chỉ cùng Mộ Dung Ngọc bước từng bước một đi về phía trước.

“Đinh Phàm, hiện tại chúng ta đã bước vào đường Hồi Hồn, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng không được quay đầu nhìn lại.” Mộ Dung Ngọc lên tiếng.

“Ừ, cái này thì tôi hiểu!”

Nhưng tôi vừa dứt lời thì bỗng có một giọng nói rất quen thuộc vang lên ở phía sau lưng: “Tiểu Phàm, con chờ một lát, đợi sư phụ với...”

Ngay khi tôi nghe thấy thanh âm này và những lời nói này, cơ thể của tôi run rẩy dữ dội, đồng tử cũng theo bản năng co rút lại.

Sau đó sửng sốt ngay tại chỗ, mặc dù rất muốn quay đầu lại nhìn nhưng với khát vọng sống sót mãnh liệt, khiến tôi phải nhịn xuống.

Mộ Dung Ngọc đứng ở bên cạnh tôi cũng phát hiện ra sự khác thường của tôi, cho nên cũng mở miệng hỏi tôi: “Anh bị làm sao vậy?”

Tôi liếc nhìn Mộ Dung Ngọc, hiển nhiên là lời này chỉ có một mình tôi nghe được còn Mộ Dung Ngọc thì không.

Trong trường hợp này, thanh âm vừa rồi của sư phụ là giả, giọng nói này là của một con dã quỷ ở trên đường Hồi Hồn đang muốn dụ dỗ tôi quay đầu lại.

Mẹ nó, thật không nghĩ tới, cái bọn này lại có thể huyễn hóa ra giọng nói của sư phụ nhà tôi.

Trong lúc nhất thời, tôi chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

Sau đó chỉ nghe tôi nói với Mộ Dung Ngọc: “Đám dã quỷ ở trên con đường này đã bắt đầu hành động rồi. Vừa rồi tôi nghe thấy giọng nói của sư phụ đang gọi tôi…”

********

Đường Hồi Hồn.

Lúc này, đường Hồi Hồn này đã bị sương mù dày đặc bao phủ, trong tầm mắt chỉ còn một con đường lát đá chưa đầy năm mét.

Hai bên ven con đường lát đá này có trồng một số loại thực vật kỳ lạ, hình thái của những loại thực vật này lại không đồng nhất và màu sắc của chúng không còn là một màu xám đơn lẻ nữa mà lại đủ loại màu sắc: Đỏ, vàng, xám, xanh lá cây và tím, màu gì cũng có.

Bình Luận (0)
Comment