Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1458

Chương 1458 Chương 1458

Nhưng những thứ này lại không đủ để thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Bởi vì theo truyền thuyết, mọi thứ ở bên đường, mọi chướng ngại ở trên đường đều có thể là ảo ảnh do đám dã quỷ ở trên đường Hồi Hồn này biến thành.

Một khi bạn đến gần thì sẽ có khả năng bị mê hoặc muốn quay đầu lại hoặc bị những thứ này dẫn ra khỏi đường Hồi Hồn.

Chỉ cần quay đầu lại hoặc bị những thứ này dẫn ra khỏi đường Hồi Hồn thì cũng đừng nghĩ tới việc hoàn dương nữa.

Sau đó cũng chỉ có thể ở lại trên đường Hồi Hồn này cùng với đám dã quỷ kia mà trở thành một cô hồn dã quỷ ở trên đường, đi mãi không ngừng, cuối cùng là dụ dỗ một đám quỷ đi lên con đường Hồi Hồn này…

Hơn nữa ngay lúc vừa rồi, một con dã quỷ nào đó cư nhiên đã huyễn hóa ra giọng nói của sư phụ, muốn câu dẫn tôi quay đầu lại.

Mà điều này cũng làm cho tôi cảm giác được sự nguy hiểm ở trên con đường Hồi Hồn này, thậm chí còn khiến tôi có một loại cảm giác dựng tóc gáy ở phía sau lưng.

Mộ Dung Ngọc nghe tôi nói xong lời này thì cũng nhướng mày rồi nói với tôi:

“Vậy thì nhớ chú ý một chút. Chúng ta phải giám sát lẫn nhau và tuyệt đối không được phép quay đầu lại...”

Nghe Mộ Dung Ngọc nói như vậy, tôi cũng lập tức gật đầu: “Được, không thành vấn đề. Vậy chúng ta tiếp tục lên đường đi.”

Mộ Dung Ngọc không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng.

Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục tăng nhanh bước đi, bắt đầu tiến về phía trước.

Nhưng còn chưa đi được bao xa, giọng nói của sư phụ nhà tôi lại tiếp tục vang lên từ phía sau: “Tiểu Phàm, đợi sư phụ một chút, con đi nhanh như vậy làm gì?”

Giọng nói này quá mức quen thuộc, cho dù là giọng nói, thậm chí là cả ngữ điệu nói chuyện và một tiếng thở dốc tạm dừng kia cũng đều giống.

Tất cả đều giống hệt như khi sư phụ còn sống, không có bất kỳ sai sót nào.

Mặt tôi hơi thay đổi nhưng dưới chân vẫn tiếp tục di chuyển. Sư phụ của tôi đang ở thành Phong Đô, sao có thể ở đây được?

Vì vậy, tôi tiếp tục đi cùng Mộ Dung Ngọc tiến về phía trước.

Nhưng phía sau tôi lại vang lên từng đợt tiếng bước chân và tiếng thở dốc, như thể có ai đó đang đuổi theo chúng tôi.

Nhưng vì chúng tôi đi quá nhanh, cho nên đối phương không thể đuổi kịp và vẫn luôn ở phía sau lưng chúng tôi với khoảng cách gần năm sáu mét.

Hơn nữa, thỉnh thoảng giọng nói của sư phụ lại vang lên bên tai bảo tôi dừng lại.

Cứ thế, chúng tôi đi bộ được khoảng vài trăm mét thì Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh tôi cũng đột nhiên sửng sốt một chút, thậm chí thân thể càng run rẩy hơn.

Tôi liếc mắt nhìn qua và nhận thấy nét mặt của cô ấy có sự thay đổi, sắc mặt cũng lộ ra một chút kinh ngạc và nghi ngờ, bộ dạng này rõ ràng là cô ấy đã nghe thấy điều gì đó.

Vì để ngừa vạn nhất, tôi vội vàng mở miệng nhắc nhở: “Mộ Dung Ngọc, có phải cô cũng vừa nghe thấy cái gì rồi đúng không? Đừng quay đầu lại! Tất cả những thứ đó đều là giả.”

Lồng ngực của Mộ Dung Ngọc phập phồng, có lẽ là đã nghe thấy âm thanh nào đó mới khiến cảm xúc của cô ấy dao động lớn như vậy.

Nhưng nghe tôi nói xong, cô ấy lại chậm rãi gật đầu: “Ừ! Tôi biết. Chỉ là đám dã quỷ này quá mức lợi hại, biến thành giọng nói của một người bạn cũ trong kiếp trước của tôi, khiến tâm thần của tôi có chút không yên.”

Mộ Dung Ngọc vừa nói đến đây, tôi nhịn không được mà liếc nhìn cô ấy thêm lần nữa.

Nữ khủng long bạo chúa này mà cũng có lúc tâm thần không yên sao? Tôi thật sự rất muốn biết, người bạn cũ này của cô ấy là một người như thế nào.

Nhưng đang đi trên con đường này cũng không phải là thời điểm tốt để hỏi, bởi vì nếu không cẩn thận thì có khả năng sẽ bị đám dã quỷ kia dụ dỗ quay đầu lại.

Sau một hồi điều chỉnh ngắn ngủi, chúng tôi tiếp tục lên đường.

Giọng nói của sư phụ vẫn không ngừng vang lên ở phía sau, ban đầu giọng điệu của ông ấy còn tương đối bình tĩnh, chỉ có gọi tên tôi và bảo tôi đợi, hoặc bảo tôi quay lại dìu ông ấy một chút.

Mặc dù rất quen thuộc, nhưng tôi biết tất cả những điều này là giả, cho nên tôi đã làm ra bộ dạng mắt điếc tai ngơ.

Kết quả là chưa đi được bao lâu, giọng nói của sư phụ bắt đầu trở nên tức giận, sau đó bắt đầu la hét ở phía sau lưng, ngay cả giọng điệu khi sư phụ tức giận cũng quá giống rồi, mà điều này cũng khiến tôi có một loại xúc động muốn quay đầu lại xem một chút. Nhưng lý trí lại nói cho tôi biết, tuyệt đối không được làm như thế...

Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh cũng có tình cảnh khá giống với tôi, sắc mặt của cô ấy cũng không ổn định.

Có lẽ những âm thanh nghe được và những tình huống mà cô ấy gặp phải rõ ràng không khác tôi là mấy.

Đương nhiên là chúng tôi sẽ giám sát lẫn nhau để không xảy ra sai sót quá lớn.

Chúng tôi vẫn đi trên con đường Hồi Hồn này một cách bình thường, nếu đường Hồi Hồn chỉ ở mức độ này thì chắc hẳn là sẽ không có cách nào có thể ảnh hưởng đến việc chúng tôi hoàn dương.

Trong lòng tôi nghĩ như vậy, cho nên sau khi đi được hai ba giờ, giọng nói của sư phụ cũng dần dần biến mất.

Sương mù dày đặc ở trước mặt cũng chậm rãi tan đi, xung quanh chúng tôi xuất hiện một khu rừng trúc nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment