Chim hót líu lo trong rừng trúc nhỏ, thỉnh thoảng còn có thỏ rừng gặm cỏ ở ven đường.
Nó mang lại cho người ta một loại cảm giác thoải mái, thư thái, nhưng tất nhiên những thứ đó khẳng định đều là giả.
Bởi vì hết thảy những thứ này đều do đám dã quỷ ở xung quanh chúng tôi huyễn ảo mà ra, còn tôi và Mộ Dung Ngọc chỉ cau mày mà nhìn chằm chằm vào mọi thứ ở trước mặt.
Dần dần, chúng tôi đã bước ra khỏi rừng trúc nhỏ.
Khoảnh khắc bước ra khỏi rừng trúc nhỏ, tầm nhìn cũng trở nên vô cùng rộng lớn.
Sau đó chúng tôi dần dần phát hiện ra mình đã đến một nơi tựa như thiên đường.
Xa xa nhìn lại, có cao sơn lưu thủy*, bạch hạc bay múa*.
(*) Cao sơn lưu thủy: núi cao sông dài, cảnh đẹp hữu tình.
(*) Bạch hạc bay múa: hạc trắng đang bay lượn.
Thậm chí là có người đang làm ruộng ở phía xa, con đường mà chúng tôi đang đi đã xen kẽ ở trong đó.
Tôi nhìn khung cảnh đồng quê tuyệt đẹp, cũng không biết đám dã quỷ ở trên đường Hồi Hồn sẽ dùng thủ đoạn gì mới.
Nhưng tôi biết rất rõ những thứ này nhất định là giả, những gì chúng tôi nhìn thấy đều là giả, cho nên tôi đã nói với Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh: “Mộ Dung Ngọc, đám dã quỷ ở trên con đường này chắc chắn đã nghĩ ra thủ đoạn gì đó để dụ chúng ta vào bẫy rồi.”
Mộ Dung Ngọc gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, cẩn thận một chút.”
Kết quả là Mộ Dung Ngọc vừa nói xong, bỗng có một tiếng hét đột nhiên vang lên từ một ngôi làng cách đó không xa.
“A!”
Nghe được thanh âm này, chúng tôi đều bị hấp dẫn.
Sau đó nhìn vào ngôi làng ở trước mặt, kết quả là vừa nhìn thấy thôn xóm kia đột nhiên xuất hiện yêu khí cuồn cuộn, người trong thôn xóm đó đã bỏ chạy tán loạn.
Thậm chí trong đó còn xuất hiện yêu quái đang săn lùng và giết hại người trong thôn.
Hiện trường lập tức vượt qua tầm kiểm soát, rất tàn khốc và đẫm máu.
Bởi vì chúng tôi đang đứng ở khoảng cách không tính là quá xa, hơn nữa con đường Hồi Hồn nơi chúng tôi đang đứng lại nằm ở trên cao, cho nên chúng tôi có thể nhìn thấy khá rõ ràng.
Thân là người trừ tà, khi vừa nhìn thấy yêu quái giết người thì phản ứng của bản năng chính là ra tay hỗ trợ.
Nhưng hiện tại tôi chỉ đứng đó nở một nụ cười. Mấy người coi tôi là đồ ngu à?
Hiện tại tôi đang đứng ở trên đường Hồi Hồn đấy, cho dù mấy người có vô số thủ đoạn, đủ loại biến hóa thì có quỷ mới tin mấy người…
Tôi cười toe toét, hoàn toàn không coi trọng chuyện này.
Nhưng vào lúc này, một số thân ảnh trông giống như người trong thôn lại đột nhiên chạy trốn khỏi thôn và chạy đến bên ven đường của con đường Hồi Hồn này.
Nhưng bọn họ lại không chạy lên con đường Hồi Hồn này mà chỉ đứng ở bên vệ đường, trên mặt lộ ra sự sợ hãi, thậm chí có người ở trên người còn mang theo vết thương máu chảy đầm đìa, sau đó có một ông cụ mở miệng nói với tôi và Mộ Dung Ngọc.
“Cầu xin các vị, mau cứu chúng tôi, cứu chúng tôi với. Con yêu quái kia đã giết con trai tôi và làm con gái tôi bị thương. Xin đạo trưởng rũ lòng thương mà cứu chúng tôi đi...”
Giọng nói kia mang theo sự nghẹn ngào và than thở khóc lóc, mẹ nó, kỹ năng diễn xuất này còn trâu bò hơn cả Ảnh đế đoạt giải Oscar nữa.
Nhưng kết quả tôi chỉ liếc nhìn đối phương một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Cứu các người à, chỉ bằng chút thủ đoạn này mà cũng muốn lừa chúng tôi rời khỏi con đường Hồi Hồn này sao?”
Tôi rất không khách khí mà bộc lộ sự bất mãn ở trong lòng của mình, sau đó không chút do dự mà đi ngang qua bọn họ.
Còn ông cụ ở phía sau chúng tôi vẫn đang không ngừng cầu cứu: “Cứu chúng tôi, cứu chúng tôi với, chúng tôi đều là người tốt, đều là người tốt mà!”
“A! A, quái vật tới, quái vật tới rồi...”
“A, cứu với chúng tôi, cứu chúng tôi…”
“…”
Những lời kêu cứu liên tục vang lên từ phía sau, mà mấy lời cầu cứu đó còn rất chân thật nữa, muốn chân thật bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Mỗi một tiếng cầu cứu dường như đều xuất phát từ trái tim.
Nhưng những thứ này lại không thể lay chuyển được chúng tôi, mục đích chính của bọn chúng là lừa gạt chúng tôi quay đầu lại, rời khỏi con đường Hồi Hồn này.
Nhưng giả chính là giả, cho dù bọn chúng có kêu rách cổ họng thì chúng tôi cũng sẽ không để ý...
*******
Cho dù có kêu cứu khàn cả giọng, nhưng ngoại trừ một câu nói vừa rồi của tôi, Mộ Dung Ngọc cũng lười nhìn về phía đó dù chỉ một cái.
Tiếng kêu cứu cũng càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng là tiếng yêu quái gào rống và âm thanh trút hơi thở cuối cùng của bọn họ.
Tất cả đều vô cùng chân thật và có loại thôi thúc khiến người ta muốn quay đầu nhìn lại, nhưng lý trí mách bảo tôi rằng bản thân tuyệt đối không thể làm như vậy.
Theo bước chân không ngừng tiến về phía trước của chúng tôi, tiếng cầu cứu kia cũng biến mất.
Chúng tôi lại đi dọc theo con đường Hồi Hồn, đi tới nơi có khung cảnh núi non và dòng nước chảy hữu tình.
Cảnh sắc ở nơi này lại càng đẹp hơn, mang không khí thần tiên mờ ảo, tạo cho người ta một cảm giác thôi thúc muốn sống ẩn dật.
Những tiếng la hét, cầu xin sự giúp đỡ gì đó đều đã biến mất.
Nhưng Mộ Dung Ngọc và tôi đều biết chính mình vẫn còn đang ở trong ảo cảnh đó, cho nên nơi này hoàn toàn không có khả năng là bộ dáng chân chính của con đường Hồi Hồn.