Bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có khả năng phải đối mặt với sự cám dỗ của đợt dã quỷ tiếp theo.
Sau khi đi vào trong núi được một lúc, dần dần, một loạt âm thanh của tiếng đàn chợt vang lên.
Âm thanh của tiếng đàn nhẹ nhàng vang vọng khắp núi rừng. Mặc dù tôi không hiểu về âm nhạc nhưng ít nhất tôi có thể nghe ra âm thanh của tiếng đàn này rất êm tai.
Nhưng vào lúc này, Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói: “Cao sơn lưu thủy, đàn hay quá!”
Đột nhiên nghe Mộ Dung Ngọc mở miệng nói, trên mặt lại lộ ra vẻ thưởng thức như vậy, tôi biết thủ đoạn lần này của lũ dã quỷ đã thăng cấp.
Cho nên tôi vội vàng nhắc nhở một câu: “Chú ý một chút, thủ đoạn của đám dã quỷ này cũng thật đa dạng, cũng không biết lại muốn làm ra chiêu trò nào nữa.”
Mộ Dung Ngọc mỉm cười: “Chúng ta cứ tiến về phía trước là được, quan tâm đến bọn chúng làm gì!”
Nói xong, hai người chúng tôi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng càng tiếp tục bước về phía trước, tiếng đàn kia càng lúc càng lớn, hơn nữa còn mơ hồ nghe thấy một ít giọng nói sang sảng của đàn ông.
Cùng lúc đó, còn có vài câu thơ có chứa giọng nam từ tính truyền đến: Hoa mùa thu chưa rụng mà hoa mùa xuân đã nở rộ, tốn rất nhiều công sức và rất nhiều ân huệ.
“…Hahaha, ý cảnh hay, ý cảnh hay...”
“Như vậy, tôi cũng làm một bài thơ, hoa xuân trăng thu trong thơ, ngày đêm là tán tiên.”
“Hahaha, anh Mã thật tài hoa…”
“...”
Sau khi Mộ Dung Ngọc và tôi nghe xong mấy câu thơ này thì đã thấy con đường phía trước cách đó không xa, có một cái đình hóng gió nhỏ.
Còn con đường Hồi Hồn của chúng tôi thì xuyên qua ngay bên cạnh cái đình hóng gió này.
Bên trong cái đình hóng gió đó có bốn năm người đàn ông mặc theo phong cách cổ trang đang uống rượu, làm thơ và chơi đàn.
Rõ ràng đây là do những dã quỷ ở bên đường Hồi Hồn cải trang.
Nhưng khi bước vào thì mới phát hiện, mấy người đàn ông mặc trang phục cổ trang đó, nguyên một đám đều có dáng vẻ cao gầy anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng.
Trên đầu của mỗi người đều đội một cái phát quan, một thân áo dài.
Mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng đều mang đến cho người ta một loại cảm giác phiêu dật và soái khí.
Thậm chí là có hai người đàn ông ở trong số đó để lộ thân trên, thân trên săn chắc, đôi mắt đa tình và cực kỳ có lực hấp dẫn.
Cho dù bản thân tôi là một người đàn ông thì khi vừa nhìn thấy mấy người này cũng lập tức cảm thấy đối phương rất đẹp trai, suýt chút nữa là đã bẻ cong chính mình rồi.
Hơn nữa những tên đẹp trai không chỉ có một hai người mà là nguyên một đám.
Mẹ nó, chuyện gì đây? Muốn dùng mỹ nam kế à? Sau đó tôi lại quay đầu nhìn Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh thì phát hiện, ánh mắt của cô nàng nữ quỷ này đã nhìn đến thẳng tắp.
Chết tiệt, bộ dạng này hiển nhiên là đã bị đám đàn ông đẹp trai mang phong cách cổ trang này thu hút rồi, hiện tại đang phát ngốc đây.
“Mộ Dung Ngọc, cẩn thận một chút.” Tôi vội vàng nhắc nhở.
Kết quả là Mộ Dung Ngọc đột nhiên nghe tôi nói như vậy, giống như bỗng giật mình tỉnh giấc vậy.
“Hả! Gì!”
Rõ ràng, Mộ Dung Ngọc đã bị bọn chúng hấp dẫn, lúc này cô ấy tựa hồ có chút bối rối.
Ngay cả một tên đàn ông như tôi mà còn suýt chút nữa bị bẻ cong thì một nữ quỷ như cô ấy bị hấp dẫn thì cũng bình thường.
Tuy nhiên, Mộ Dung Ngọc tựa hồ rất xấu hổ, trên mặt còn có chút đỏ bừng.
Nhưng vào lúc này, một tên công tử văn nhã từ trong đình hóng gió bước ra, trên tay của người đàn ông này cầm chiếc quạt gấp màu trắng, trên mặt lộ ra một nụ cười, sau đó hướng về phía chúng tôi nói:
“Hai vị, phong cảnh đẹp như vậy, không bằng vào trong đình hóng gió uống mấy chén, sao nào?”
Người đàn ông này vừa dứt lời thì một anh chàng đẹp trai khác xuất hiện: “Thu giá trăm ngàn mẫu, xuân hoa say mấy trận. Tại hạ họ Hứa, không biết hai vị xưng hô như thế nào?”
Vừa nhìn thấy cảnh này, da mặt của tôi đã giật giật một cái.
Mẹ nó, muốn hồi hồn khó khăn đến vậy sao? Nhưng tôi lại trợn trắng mắt ngay tại chỗ: “Đến từ chỗ nào thì mau cút về chỗ đó đi!”
Nhưng mấy người đàn ông đẹp trai với vẻ ngoài cổ xưa đó cũng không hề tức giận hay nói chuyện với tôi, mà lần lượt nhìn về phía Mộ Dung Ngọc:
“Tiểu thư, mặc dù tôi không phải là người có tài nghệ vang xa, nhưng có thể để tôi vì cô mà khảy một bản Rừng Đào Hoa được không?”
“Tiểu thư, nếu anh chàng này đã không nể mặt cô như vậy, chi bằng cô cứ đi vào bên trong đình. Để tôi vì cô mà làm một bài thơ được không?”
“...”
Mấy tên đàn ông mang phong cách cổ xưa đó mồm năm miệng mười, bắt đầu dùng những lời nói ngọt ngào tấn công về phía Mộ Dung Ngọc.
Mà đây đều là mỹ nam kế trần trụi dành riêng cho Mộ Dung Ngọc.
Tôi thực sự rất sợ Mộ Dung Ngọc nhất thời cầm lòng không được mà lập tức rời khỏi con đường Hồi Hồn.
Nhưng cuối cùng Mộ Dung Ngọc cũng là người có lý trí, tuy rằng ban đầu quả thực cô ấy đã bị hấp dẫn, nhưng chỉ là nhất thời lơ đãng mà thôi.
Suy cho cùng, những gì đẹp đẽ đều có sức hấp dẫn đối với mỗi người.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Mộ Dung Ngọc đã tối sầm, thậm chí còn không mở miệng nói chuyện đã đột nhiên vung tay một cái.