Sau đó tôi cảm thấy thân thể của Mộ Dung Ngọc chấn động.
Tiếp theo là một tiếng “Phanh” bạo vang.
Một luồng cương khí bắn ra rồi chĩa thẳng vào một tên đàn ông đẹp trai mang phong cách cổ trang ở trong đó.
Cương khí màu trắng kia đã hóa thành một đạo kiếm quang, ngay sau đó lập tức đục một cái lỗ ở trên người của tên đàn ông đẹp trai cầm đầu.
Kết quả là tên đàn ông đẹp trai kia hét thảm một tiếng ngay tại chỗ, sau đó ngã nhào trên mặt đất.
Vẻ ngoài xinh đẹp cũng lập tức thay đổi, nhanh chóng biến thành một ác quỷ gầy gò khô vàng, quần áo rách rưới.
Lúc này nó đang co giật ở trên mặt đất, giống như sắp bị hồn phi phách tán vậy...
Vừa nhìn thấy cảnh này đã khiến tôi không nhịn được mà cảm thấy khiếp sợ.
Mẹ kiếp, trên con đường Hồi Hồn này còn có thể làm ra hành động như thế sao?
Nhưng nhìn dáng vẻ này quả thực là rất có hiệu quả.
Cái gì mà mỹ nam cổ đại chứ, đều là thứ chó má, đều là đám ác quỷ ở ven đường huyễn hóa ra mà thôi, còn bộ dạng chân thực của nó chính là bộ mặt gầy gò khô vàng trông xấu xí kia mới đúng.
Sau đó chỉ thấy mấy con ác quỷ ở bên cạnh lập tức lộ ra sắc mặt cả kinh, đồng thời lúc nhìn về phía Mộ Dung Ngọc thì phát hiện, vẻ mặt của Mộ Dung Ngọc rất lạnh nhạt, thậm chí còn có ý định muốn tiếp tục ra tay.
Bọn chúng sợ hãi đến mức nhao nhao lùi lại phía sau, sau đó thân hình chợt lóe lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Hiển nhiên là do Mộ Dung Ngọc đã trực tiếp dùng vũ lực và đạo hạnh cường đại để trấn nhiếp đối phương.
Mặc dù tôi cảm thấy rất khiếp sợ nhưng cũng có chút bội phục, sau đó tôi nói với Mộ Dung Ngọc: “Mộ Dung Ngọc, cô thật lợi hại!”
Tuy nhiên, Mộ Dung Ngọc lại “Hừ” một tiếng rồi đi thẳng qua đình hóng gió, mà tôi cũng vội vàng đi theo, cũng không thèm nhìn cái đình hóng gió ở phía sau.
Nhưng ngay khi chúng tôi đi ngang qua đình hóng gió, hết thảy cảnh vật cao sơn lưu thủy và tiên khí mông lung ở xung quanh chúng tôi cư nhiên bắt đầu vặn vẹo.
Sau đó lập tức bị phai màu rồi đột nhiên biến mất.
Còn tôi và Mộ Dung Ngọc vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, trong lúc nhất thời cũng không dám cử động.
Ngay sau khi cảnh sắc ở xung quanh biến mất, ngoại trừ con đường Hồi Hồn ở dưới chân không thay đổi ra thì chung quanh lại một lần nữa bị bao phủ ở bên trong sương mù.
Sau khi cảm thấy đã không còn gì nguy hiểm, tôi và Mộ Dung Ngọc mới tiếp tục lên đường.
Hiển nhiên là do vừa rồi Mộ Dung Ngọc đã ra tay, cho nên mới có thể giải quyết nguy cơ lần này.
Nhưng đây là một con đường Hồi Hồn dài đằng đẵng, cho nên có trời mới biết liệu kế tiếp có còn gặp phải cái gì khác nữa hay không.
Cho nên chúng tôi chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước dọc theo con đường lát đá ở dưới chân của mình.
Kết quả là sau khi đi được nữa tiếng đồng hồ, trên đường lại lần nữa xảy ra một biến cố khác.
Trong làn sương mù dày đặc ở ngay phía trước, đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Ngay khi nhìn thấy bóng người đó tới gần, Mộ Dung Ngọc và tôi đều nâng cao cảnh giác.
Nhưng không ngờ bóng người kia lại là anh em tốt của tôi, Phong Tuyết Hàn.
Cậu ấy đang vội vàng đi tới từ phía trước, cho dù là thân hình bề ngoài hay là về cách ăn mặc đều trông giống hệt lão Phong.
Lấy thời gian ở Âm phủ mà tính toán một chút, bản thân tôi đã không gặp cậu ấy gần nửa năm rồi, thành thật mà nói, tôi còn có chút nhớ cậu ấy.
Cho nên lúc này ngay khi nhìn thấy lão Phong, trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút kích động, sau đó theo bản năng buột miệng nói: “Lão Phong.”
Hành động này là theo bản năng, cơ hồ là vô thức mở miệng. Hơn nữa còn là do xuất phát từ tận đáy lòng của tôi, tình bạn giữa chúng tôi là sinh tử chi giao.
Kết quả là tôi vừa lên tiếng thì Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh lại đột nhiên túm chặt lấy tay của tôi: “Giả đấy!”
Lời vừa nói ra cũng khiến tôi chợt bừng tỉnh.
Nhưng cái tên Phong Tuyết Hàn giả mạo này lại tỏ ra vừa kinh ngạc vừa vội vàng nói: “Lão Đinh, sao bây giờ cậu mới về? Mắt Quỷ đã xuất thế, hiện đang gây họa cho dương gian. Lão Tần Gia bảo tôi lên đường Hồi Hồn chờ cậu, kêu tôi nhanh chóng đưa cậu trở về...”
*********
Sự xuất hiện đột ngột của lão Phong khiến tôi có chút trở tay không kịp.
Bởi vì tôi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện, bản thân lại có thể gặp được lão Phong ở nơi này.
Cho nên tôi mới theo bản năng mà kinh ngạc kêu lên một tiếng “Lão Phong”.
Mà đây còn là một loại hành động theo bản năng, vô thức.
Nhưng sau khi bản thân vừa kinh ngạc kêu lên một tiếng thì tôi đã chợt bừng tỉnh.
Đây là đường Hồi Hồn, trước khi rời khỏi nơi này thì những gì mà bản thân nhìn thấy, nghe được đều là giả.
Nhưng bản thân tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì cái tên lão Phong kia đã nói ra chuyện Mắt Quỷ xuất thế, sau đó còn nói cậu ấy đã chờ tôi ở trên con đường Hồi Hồn này.
Mẹ nó vừa nghe xong lời này là đã biết giả rồi, còn ở trên đường Hồi Hồn này chờ tôi? Bọn chúng cho rằng tôi là tên ngu sao?
Bởi vì trên con đường này ngoại trừ quỷ hồn thì chính là quỷ hồn, cũng chưa từng nghe nói qua người sống có thể đứng chờ ở đây.