Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1462

Chương 1462 Chương 1462

Trong đầu tôi lập tức đưa ra một phán đoán đầu tiên chính là, đối phương là quỷ hồn giả trang, chủ yếu là muốn dụ dỗ tôi rời khỏi con đường Hồi Hồn này.

Tuy nhiên, điều làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngay khi cái tên Phong Tuyết Hàn giả nói ra những lời này, Mộ Dung Ngọc đang đứng ở bên cạnh tôi lại kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Mắt Quỷ!”

Tiếng kêu đầy kinh ngạc này của cô ấy đã lập tức thu hút tôi, sau đó tôi cũng quay đầu lại, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc mà nhìn về phía cô ấy.

Từ biểu tình này của cô ấy, rõ ràng có thể thấy sự khiếp sợ ở trong đó.

Hiển nhiên Mộ Dung Ngọc cũng biết về chuyện có liên quan đến đám “Mắt Quỷ” này.

Nhưng không đợi tôi mở miệng, cái tên Phong Tuyết Hàn giả ở bên đường lại mở miệng nói: “Lão Đinh, người đẹp này là ai vậy? Chẳng lẽ là bạn gái của cậu?”

Nghe thấy lời này, tôi nhìn lướt qua cái tên Phong Tuyết Hàn giả ở trước mặt một cái rồi nói: “Tên giả mạo kia, nói nhảm cũng nhiều thật đấy!”

“Ầy, lão Đinh. Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi đã ở trên đường Hồi Hồn đợi cậu lâu như vậy mà cậu lại nói tôi là kẻ giả mạo sao? Quên đi, tôi không muốn nói nhảm với cậu nữa. Hai người mau đi theo tôi, tôi biết một đường tắt có thể giúp hai người nhanh chóng hoàn dương.”

Cái tên Phong Tuyết Hàn giả này mở miệng, ý bảo chúng tôi mau rời khỏi đường Hồi Hồn này đi.

Nhưng tôi và Mộ Dung Ngọc cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể tin được chứ?

Cho dù vẻ ngoài, động tác, giọng điệu hay tất cả những thứ khác của cái tên Phong Tuyết Hàn giả này đều vô cùng giống, nhưng còn chưa đủ trình để lừa gạt tôi đâu.

Cho nên khóe miệng của tôi đã gợi lên một tia cười lạnh: “Cút sang một bên, Mộ Dung Ngọc, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi! Mặc dù tên này là giả, nhưng thật sự rất giống với lão Phong. Tôi thật sự rất sợ, nếu chúng ta còn đứng ở đây lâu thêm nữa thì sẽ không cẩn thận mà bị đối phương lừa gạt mất.”

Mộ Dung Ngọc nghe tôi nói như vậy thì cũng không chút chần chờ.

Thế là hai người chúng tôi lập tức tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang qua cái tên Phong Tuyết Hàn giả mạo này, tên này còn tỏ ra rất lo lắng mà nói: “Lão Đinh, lão Đinh, cậu đi đâu vậy? Dương gian đại loạn, Mắt Quỷ xuất thế. Cho nên cậu mau đi với tôi đi! Là Lão Tần Gia bảo tôi đợi cậu...”

Tôi không nói chuyện, cũng không để ý, chỉ tiếp tục hướng về phía trước, đi tới phía trước.

Còn cái tên Phong Tuyết Hàn giả mạo này thì lại tỏ ra rất gấp gáp, không ngừng gọi tên tôi ở phía sau.

Nói thẳng ra thì tôi rất muốn quay đầu lại chửi mắng mấy tên dã quỷ này, thật không ngờ bọn chúng lại có thể đọc được một số đoạn ký ức ở trong đầu của chúng tôi, từ đó huyễn hóa ra người mà bản thân mình quen biết, đúng là không biết xấu hổ mà.

Sau khi tiếp tục đi về phía trước, đi tiếp khoảng vài phút thì giọng nói của lão Phong cũng biến mất.

Mà lúc này, tôi lại mở miệng nói với Mộ Dung Ngọc: “Mộ Dung Ngọc, cô cũng biết về Mắt Quỷ sao?”

Vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi của Mộ Dung Ngọc đã cho thấy cô ấy cũng biết về đám Mắt Quỷ này.

Chỉ là không biết mối quan hệ giữa Mộ Dung Ngọc và đám Mắt Quỷ này như thế nào mà thôi.

Sau khi nghe tôi hỏi một câu như vậy, Mộ Dung Ngọc cư nhiên lại gật đầu: “Biết.”

“Vậy lúc cô còn sống thì có quan hệ gì với đám Mắt Quỷ này?” Tôi tiếp tục hỏi.

“Không chết không thôi.” Mộ Dung Ngọc trả lời.

Sau khi thấy đối phương có mối quan hệ thù địch, tôi mới yên tâm một chút.

Nếu đối phương thuộc thế lực của Mắt Quỷ, e rằng bản thân tôi không thể tiếp tục hợp tác với cô ấy nữa rồi.

Nhưng sau khi Mộ Dung Ngọc dứt lời thì lại mở miệng nói tiếp: “Vậy mối quan hệ giữa anh với Mắt Quỷ là gì...”

Giọng điệu tương đối lạnh lùng, cũng không thèm nhìn lấy tôi, cho nên tôi chỉ cười khổ mà nói: “Cũng là không chết không thôi.”

“Thật sao? Nếu nói như vậy thì chúng ta có chung một kẻ thù rồi.” Mộ Dung Ngọc nói.

“Có vẻ là như vậy. Đúng rồi, lúc cô còn sống, sao đám Mắt Quỷ này lại trở thành kẻ thù của cô vậy?” Tôi nói một cách nghi ngờ.

Nhưng Mộ Dung Ngọc lại không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại tôi: “Anh nói trước đi.”

Tôi sửng sốt một lát, sau đó lộ ra một nụ cười gượng rồi nói: “Chuyện này hẳn là phải bắt đầu từ ba năm trước!

Trong lúc tôi đi nhặt xác thì đã chọc tới hai tên quỷ nước.

Người thao túng đằng sau là một tên đồ đệ của Quỷ đạo trưởng - Quỷ Tam Nguyên, là một tên giáo đồ trong tà giáo Mắt Quỷ.

Sau khi tôi trở thành người trừ tà, liên tục chọc phải mấy tên tiểu lâu la của Mắt Quỷ, sau đó thì kết thù!”

Tôi cười nói, nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, chỉ là ở bên trong ký ức của tôi lại thiếu mất một người.

Tôi nói ngắn gọn mọi chuyện, Mộ Dung Ngọc nghe xong cũng mở miệng nói: “Còn tôi thì bị Mắt Quỷ hại chết.”

“Ồ? Nếu như cô đã bị hại chết, tại sao lại bị giam ở trong thành Uổng Tử vậy? Hơn nữa, chẳng lẽ lần trốn thoát này là muốn tìm đến Mắt Quỷ báo thù sao?”

Cô ấy “ừ” một tiếng sau đó nói tiếp: “Đúng vậy! Chính là muốn báo thù.”

Cứ như vậy, hai người chúng tôi trò chuyện với nhau câu được câu không, nhưng đây cũng là chủ đề mà tôi và Mộ Dung Ngọc nói đến nhiều nhất trên đoạn đường đi đến đây.

Bình Luận (0)
Comment