Mộ Dung Ngọc chủ yếu hỏi tôi về trải nghiệm tiếp xúc với đám giáo đồ của Mắt Quỷ, còn tôi thì nhàn rỗi chán quá nên đã kể lại cho cô ấy nghe.
Dù sao thì cũng chỉ là một số chuyện có liên quan đến giáo chúng của tà giáo Mắt Quỷ.
Nhưng kết quả là vừa nói đến đây, sương mù cũng đã tan đi.
Chờ đến khi chúng tôi lại lần nữa xuất hiện, tựa như bản thân đã đến một vùng sa mạc nóng bỏng.
Phóng mắt nhìn lại thì trước mắt là một cảnh tượng cực kỳ nóng bỏng, còn chúng tôi chỉ cảm thấy nóng và rất nóng.
Đi trên đường Hồi Hồn, chúng tôi có đủ loại cảm giác. Hơn nữa càng tiến dần về phía trước thì thấy xung quanh đã xuất hiện dung nham.
Lúc này đây, chúng tôi cũng không biết đám dã quỷ ở bên đường lại muốn chơi cái trò gì nữa?
Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, con đường mà chúng tôi đang đi bỗng nhiên xảy ra một trận động đất, chỉ nghe thấy những tiếng “Ca ca ca”, mặt đất rạn nứt, từng đạo dung nham ở bên dưới sôi trào lên.
“Ừng ực ừng ực”, cảnh tượng đó vô cùng khủng bố, khắp nơi đều có thể nhìn thấy dòng dung nham đang phun ra.
Tôi và Mộ Dung Ngọc liên tục lắc lư và suýt chút nữa thì không đứng vững.
“C-chuyện gì đang xảy ra vậy? Trên đường Hồi Hồn cũng có thể xảy ra động đất sao?”
Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, sau đó phát hiện sa mạc ở xung quanh đã hoàn toàn bị đánh rách tả tơi, dung nham chảy ra rồi bắt đầu tụ lại ở trên con đường Hồi Hồn này.
Khắp nơi trên con đường Hồi Hồn này đều có những vết nứt, dung nham phun ra giống như một đài phun nước.
Mộ Dung Ngọc hơi nhướng mày đẹp, trịnh trọng nói: “Giả, những thứ này nhất định đều là giả. Một đoạn đường ở phía trước đầy rẫy những lời cám dỗ bằng lời nói, cố gắng đẩy chúng ta ra khỏi con đường Hồi Hồn và quay đầu lại.
Hiện tại chỉ sợ là muốn dùng loại cảnh tượng thiên nhiên này để dọa chúng ta rời khỏi con đường Hồi Hồn.
Cho nên chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước, đừng để ý tới nó…”
Mộ Dung Ngọc mở miệng nói, nhưng kết quả là vừa dứt lời, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, xung quanh vang lên tiếng “Ong ong ong” của tiếng đá vỡ vụn, dung nham ở xung quanh cũng xuất hiện ngày càng nhiều.
Còn cảm giác cực nóng đó cũng cực kỳ, cực kỳ rõ ràng.
Những đợt không khí nóng nối tiếp nhau ập đến, nóng đến mức khiến người ta không thể chịu nổi, chân thực hơn cả hiện thực.
Mộ Dung Ngọc và tôi giúp đỡ lẫn nhau, sau đó chỉ nghe Mộ Dung Ngọc nói : “Đi!”
Nói xong, cô ấy là người đầu tiên lao về phía trước, mà tôi cũng không dám chậm trễ, cũng nhanh chóng lao nhanh theo sau.
Mỗi một bước đi đều đang đứng ở vị trí mà dung nham không có lan tới, tiếp tục chạy về phía trước từng chút một.
Nhưng còn chưa chạy được 200 mét thì lại xuất hiện một trận trời đất sụp đổ.
Còn con đường Hồi Hồn ở trước mặt chúng tôi cư nhiên bị đứt gãy, phát ra tiếng vang “Ca ca ca” thật lớn.
Tiếp đó chỉ thấy ở trước mặt chúng tôi đột nhiên nổi lên một lượng lớn dung nham, sau đó lại dung hợpvới dung nham ở xung quanh, cuối cùng là che lại con đường Hồi Hồn ban đầu.
Tại nơi cuối cùng mà tầm mắt có thể nhìn thấy, tất cả dung nham đã hội tụ lại với nhau tạo thành một biển dung nham vô tận...
********
Sóng khí nóng bỏng khiến Mộ Dung Ngọc và tôi nhịn không được phải lui về phía sau hai bước.
“Cái này, cái này cũng quá chân thực rồi!” Tôi nhìn dung nham sôi trào và con đường Hồi Hồn không có đường đi kia.
Mộ Dung Ngọc cũng nhướng mày: “Chúng ta phải đi qua, tất cả những thứ nay đều là ảo giác!”
Nghe Mộ Dung Ngọc nói như vậy, tôi cũng hiểu được. Nhưng khung cảnh quá mức chân thực, đặc biệt là những làn sóng không khí nóng bỏng kia. Chỉ cần bước ra một bước là sẽ chạm tới biển dung nham.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi thì cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Cho dù cái này có thực sự là biển dung nham đi chăng nữa thì cũng phải cắn răng bơi qua.
Cho nên sau khi tôi hít sâu mấy hơi thì gật đầu với Mộ Dung Ngọc: “Chúng ta qua bên kia đi!”
Nói xong, tôi cắn răng chuẩn bị lao vào bên trong biển dung nham. Mộ Dung Ngọc chỉ gật đầu không nói gì.
Nhưng ngay khi tôi đã lấy lại được bình tĩnh và đang định lao về phía trước...
Đúng lúc này, phía sau lưng chúng tôi đột nhiên vang lên giọng nói không rõ lời của Bạch Vô Thường Tạ Tất An kia: “Tiểu quỷ lớn mật, còn không mau khoanh tay chịu trói, cùng bổn âm sai quay về thành Phong Đô chịu trừng phạt…”
Vừa nghe thấy lời nói này, thân thể của tôi chợt run lên, thầm nghĩ không tốt: Quỷ sai đuổi tới rồi.
Sau đó tôi theo bản năng muốn quay đầu lại để nhìn ngó xung quanh.
Tuy nhiên, ngay tại lúc tôi muốn quay đầu thì Mộ Dung Ngọc lại kéo mạnh tôi rồi nói: “Đừng quay đầu lại!”
Giọng nói của Mộ Dung Ngọc rất lo lắng, còn rất lớn tiếng, khiến cho đồng tử của tôi đột nhiên giãn ra, trong lòng cũng “Lộp bộp” một tiếng.
Khá lắm, suýt chút nữa là đã trúng chiêu rồi.
Lúc này, bản thân tôi chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, sau đó thở hắt ra một hơi nói: “Cám, cảm ơn!”
Tôi cảm thấy dường như mình đã sống sót sau tai nạn vậy, nhưng ở phía sau lại truyền đến giọng nói của Tạ Tất An: “Tiểu quỷ lớn mật, còn không mau tới đây, một lát nữa để bổn âm sai động thủ thì cậu sẽ không nhận được lợi ích gì đâu.”