Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1464

Chương 1464 Chương 1464

Lần này, tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Nếu Tạ Tất An thật sự đến rồi, chỉ sợ ông ta sẽ không nói nhảm mà lập tức lao đến bắt giữ chúng tôi.

Vừa rồi là do tôi đã dồn toàn bộ tinh thần và sức lực để tập trung lao về phía dòng dung nham kia, chuẩn bị chịu đựng nỗi đau mà dòng dung nham này có thể gây ra cho mình.

Kết quả là ngay trong lúc mấu chốt này, giọng nói của Tạ Tất An đột nhiên vang lên, trực tiếp làm rối loạn tâm trí tôi, khiến tôi suýt chút nữa là đã quay đầu lại.

Cũng may là có Mộ Dung Ngọc đã tóm được tôi, nếu không hậu quả này thật đúng là quá nguy hiểm.

“Không sao là tốt rồi, vậy chúng ta cùng nhau đến đó đi! Ảo ảnh ở nơi này quá mức chân thực, còn đợi thêm lát nữa có khả năng sẽ rất đau khổ. Cố nhịn một chút, tuyệt đối không thể quay đầu lại.”

Mộ Dung Ngọc vừa dứt lời, bản thân tôi cũng nặng nề gật đầu, sau đó hai người chúng tôi cùng nhau lao về phía dòng dung nham.

Nhưng khoảnh khắc rơi xuống dòng dung nham, hai chân lập tức truyền đến cảm giác lửa bỏng, một loại cảm giác tê liệt và đau đớn vô cùng.

“A!”

“A!”

Mộ Dung Ngọc và tôi không khỏi hét lên một tiếng, bởi vì cái này cũng quá đau đớn rồi, mà đây chính là một loại cảm giác giống như bị đốt cháy, thực sự rất khó chịu.

Một loai cảm giác đau đớn lan từ chính đôi chân của mình truyền tới toàn thân, thân thể run rẩy nhưng lý trí lại mách bảo cho chúng tôi biết: Đây là giả, tất cả đều là giả, còn chúng tôi chỉ có thể cất bước, chỉ có thể tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Mộ Dung Ngọc và tôi chịu đựng cơn đau dữ dội và liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó tôi thấy đôi môi của Mộ Dung Ngọc run lên vì đau đớn, không biết tại sao, trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ. Tựa như, tựa như là sự thương tâm vậy?

Cũng không biết tại sao, tôi lại chủ động vươn tay nắm lấy tay của cô ấy.

Mộ Dung Ngọc sửng sốt một lát, nhưng không có chống cự.

Sau đó chỉ nghe tôi mở miệng nói: “Chúng ta, chúng ta cùng nhau đi đến đó đi.”

“Ừ!” Mộ Dung Ngọc khẽ gật đầu.

Theo sau đó, tôi nắm lấy tay của Mộ Dung Ngọc, bước từng bước một đi vào bên trong biển dung nham.

Mặc dù loại đau đớn đó khiến chúng tôi đứng thẳng cũng không xong, nhưng ngay tại giờ phút này chúng tôi chỉ có thể chịu đựng, gắt gao chịu đựng.

Trong đầu tôi cứ suy nghĩ mãi đến một chuyện: Tôi muốn quay về, tôi muốn quay về, tôi muốn hoàn dương, tôi muốn hoàn dương.

Mà đây cũng là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của tôi, đây là tuyến phòng thủ tinh thần cuối cùng của tôi.

Còn ở phía sau lưng chúng tôi, giọng nói không rõ lời của Tạ Tất An vẫn đang vang lên không ngừng, kêu chúng tôi mau quay lại, còn nói nếu cứ tiếp tục đi về phía trước thì chúng tôi sẽ phải hồn phi phách tán gì đó.

Còn nói là có thể xin giảm hình phạt cho chúng tôi, đầu thai sớm linh tinh.

Nhưng tôi lại nhắm mắt làm ngơ trước những thứ đó.

Chỉ khi chúng tôi không ngừng cất bước về phía trước thì mới có thể nhận được đường sống chân chính.

Nỗi đau khổ mà chúng tôi cảm thấy cho đến tận bây giờ chỉ là ảo ảnh, chỉ cần chúng tôi chịu đựng bước qua ảo ảnh này thì chúng tôi mới được tính là qua ải.

Bàn tay của Mộ Dung Ngọc và tôi bất tri bất giác ngày càng gần nhau hơn.

Mà dòng dung nham này cũng ngày càng sâu hơn. Nó bắt đầu lan ra bàn chân, sau đó là đùi, tiếp đó là eo và ngực, còn hiện tại đã lan ra tới miệng của chúng tôi.

Toàn thân bị nhiệt độ thiêu đốt bao bọc, mỗi một tấc da thịt giống như một con dao xé rách.

Mỗi bước đi của chúng tôi đều có vẻ vô cùng khó khăn và vất vả.

Tôi thực sự rất muốn bỏ cuộc, thực sự muốn quay lại để ảo ảnh này biến mất.

Nhưng Mộ Dung Ngọc và tôi nắm chặt tay nhau, cùng với việc cắn răng nghiếng lợi ở trong miệng thì chúng tôi mới có thể thốt ra hai chữ “kiên trì”, không ngừng nhắc nhở chúng tôi: Đây là giả, chúng tôi không thể quay đầu lại, chỉ có thể đi về phía trước.

Sau khi đi thêm một bước về phía trước, dòng nhung nham đã hoàn toàn bao phủ lấy chúng tôi, mà hai người chúng tôi cũng đã hoàn toàn bước vào bên trong dòng dung nham.

Mọi chỗ trên mặt đều truyền đến cảm giác đau nhức và nóng rát, trước mắt đỏ hồng một mảnh, cái gì cũng đều có thể nhìn thấy được, nhưng riêng chỉ có xúc cảm ở trên tay, cái nắm tay vào lúc này của tôi và Mộ Dung Ngọc mới khiến chúng tôi có được cảm giác và bảo trì lý trí.

Nhưng có một chuyện rất kỳ lạ, tại sao loại cảm giác này lại quen thuộc đến vậy. Dường như trước kia, tôi đã cùng với một người nào đó nắm tay nhau như thế này, cũng không thể buông ra được...

Chúng tôi tiếp tục bước đi trong dòng nham thạch, tiếp tục đi tới, đi tới, đau khổ nhưng vẫn kiên trì đi tới …

Một bước, hai bước, ba bước…

Chúng tôi không biết chính mình đã đi được bao nhiêu bước, cũng không biết bản thân đã chịu đựng được bao lâu.

Trong vùng biển dung nham đó, chúng tôi phải chịu đựng từng đợt sóng khí nóng thiêu đốt thẳng cho đến giây phút chúng tôi bước ra một bước cuối cùng.

Một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, khiến cho dòng dung nham ở xung quanh chúng tôi dường như tan biến theo gió.

Cảm giác nóng rát đến nóng bỏng kia cũng ở khoảnh khắc này mà biến mất, nỗi đau thể xác mà nó gây ra cho chúng tôi cũng tự nhiên biến mất không thấy đau nữa.

Bình Luận (0)
Comment