Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1465

Chương 1465 Chương 1465

Ngay lập tức, con đường lát đá quen thuộc lại hiện ra trước mặt chúng tôi. Xung quanh vẫn là làn sương mù màu trắng mờ ảo kia, vẫn là con đường Hồi Hồn đó, chỉ riêng ảo cảnh về dòng dung kia là biến mất không thấy đâu nữa.

Chúng tôi như được giải thoát, những biểu cảm đau đớn trên gương mặt chúng tôi cũng lập tức tan biến.

Thậm chí tôi còn kích động đến mức rít gào một tiếng: “Ra rồi, chúng ta ra ngoài rồi…”

“Ừ, chúng ta ra ngoài rồi.” Mộ Dung Ngọc cũng lộ ra sự kích động mà mở miệng nói.

Tôi và cô ấy liếc mắt nhìn nhau, trên mặt của hai người cũng lộ ra sự hưng phấn xưa nay chưa từng có.

Nhưng sau khi biết rõ điều này, hai người chúng tôi mới chợt nhận ra là tay của hai chúng tôi vẫn còn đang nắm lấy nhau.

Mặc dù có chút xấu hổ và vội vàng buông ra, nhưng hai người chúng tôi vẫn nhìn nhau cười, đồng thời chỉ nghe tôi mở miệng nói: “Đi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước thôi! Tôi nghĩ, chúng ta chắc hẳn là sắp đi đến điểm cuối rồi!”

Tôi nói, Mộ Dung Ngọc gật đầu rồi hai người chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước.

Kết quả là chưa đi được bao xa thì phát hiện ở cuối con đường Hồi Hồn cách đó không xa, đã xuất hiện một quầng sáng có đồ án Thái Cực.

Mộ Dung Ngọc thấy vậy thì lộ ra sự ngạc nhiên rồi kích động nói: “Kia, nơi đó chính là điểm cuối, một khi chúng ta đi qua nơi đó là có thể hoàn dương rồi.”

Mộ Dung Ngọc phấn khích và vui mừng đến mức suýt chút nữa là đã nhảy cẫng lên.

Tôi cũng rất hưng phấn, dù sao chuyến đi đến Âm phủ này đã kéo dài hơn ba tháng bốn tháng!

Tôi nhớ dương gian vô cùng, cũng muốn trở về sớm một chút.

Sau khi trải qua sự kích động, hai chúng tôi bước nhanh về phía trước, chuẩn bị rời khỏi đường Hồi Hồn này.

Nhưng đúng lúc này, phía sau lưng chúng tôi lại vang lên giọng nói của một người đàn ông. Giọng nói của người đàn ông này rất từ tính, thanh âm mang theo một tia u buồn: “Ngôn Nhi…”

Giọng nói này rất kỳ lạ, tôi không nhận ra nên cũng không chú ý đến nó quá nhiều.

Còn có “Ngôn Nhi” chó má gì đó, cũng không quan trọng. Nhưng thân thể của Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh tôi lại đột nhiên run rẩy một chút, vậy mà lại dừng lại đột ngột trước lối ra của đường Hồi Hồn.

Thấy Mộ Dung Ngọc dừng lại như vậy, tôi vội vàng nói: “Mộ Dung Ngọc, cô đang làm gì vậy? Đi mau, giọng nói này là giả. Sau khi chúng ta đi qua cổng ánh sáng này là có thể hoàn dương.”

Tôi lo lắng nói, để Mộ Dung Ngọc đừng nghe theo nó. Kết quả là thanh âm ở phía sau lại vang lên: “Ngôn Nhi, anh là Khương Minh đây!”

**********

Khương Minh, đột nhiên nghe được hai chữ này, trong đầu tôi “ ong” một tiếng như muốn nổ tung.

Cái tên này, lúc còn ở thành Phong Đô.

Nếu dựa theo lời nói của cái tên gian tế Mắt Quỷ kia thì cái tên này không phải là tên của một vị truyền nhân của Mắt Quỷ sao?

Tôi tỏ ra hơi kinh hãi, nhưng phần lớn là phớt lờ nó.

Dù sao ở nơi này, đám dã quỷ có thể đọc được ký ức của người đi qua con đường Hồi Hồn này, sau đó lại huyễn hóa ra bất cứ người nào mà đối phương quen thuộc, hoặc chế tạo ra những chuyện quen thuộc như thế này, từ đó mê hoặc những người trên đường hoàn dương, hoặc là dụ dỗ người đó quay đầu lại hoặc dụ người đó rời khỏi đường Hồi Hồn.

Trong nháy mắt, tôi đã tỉnh táo lại và giữ vững lý trí, nhưng tôi lại tình cờ phát hiện biểu tình của Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh tôi lại có chút khác thường.

Không chỉ khác thường mà ngay cả cơ thể của cô ấy cũng dường như đang run rẩy, giống như giọng nói ở phía sau có tác động rất lớn đến tinh thần của cô ấy vậy.

“Mộ Dung Ngọc, cô làm sao vậy?” Tôi hỏi, đồng thời trong lòng tôi cũng dâng lên cảm giác nghi ngờ, có cảm giác Mộ Dung Ngọc ở trước mặt này, có phải cô ấy biết đến người được gọi là Khương Minh, một tên truyền nhân của Mắt Quỷ hay không?

Nếu không tại sao Mộ Dung Ngọc lại có phản ứng lớn như vậy? Tất nhiên là không thể loại trừ khả năng trùng tên và họ.

Mà lúc này Mộ Dung Ngọc lại không để ý đến tôi, chỉ dùng giọng điệu có chút bi thương, thậm chí là có phần nghẹn ngào lên tiếng: “Đã, đã bao nhiêu năm trôi qua, còn có thể nghe được, nghe được giọng nói của anh…”

Nghe thấy giọng điệu nghẹn ngào của Mộ Dung Ngọc, hơn nữa còn nói ra một câu như vậy, rõ ràng là có một đoạn chuyện xưa giữa Mộ Dung Ngọc với cái vị tự xưng là Khương Minh ở phía đằng sau kia.

Hơn nữa cái người tên Khương Minh này chắc chắn có ý nghĩa rất thâm sâu đối với Mộ Dung Ngọc. Bằng không vì sao cảm xúc của Mộ Dung Ngọc lại mất đi khống chế và thương tâm nghẹn ngào như vậy?

Tôi sợ Mộ Dung Ngọc mất đi lý trí nên vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Mộ Dung Ngọc, cô phải tỉnh táo lại, nơi này của chúng ta chính là đang trên đường Hồi Hồn đấy. Mọi thứ đều là giả, cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!”

Tôi chỉ tay về phía cánh cửa ánh sáng có đồ án Thái Cực ở phía xa rồi nói.

Mộ Dung Ngọc nhẹ giọng, sau đó nghẹn ngào nức nở trả lời tôi: “Yên tâm, tôi, tôi biết…”

Mộ Dung Ngọc vừa dứt lời, giọng nói ở phía sau kia lại vang lên: “Ngôn Nhi, chẳng lẽ em không muốn nhìn anh một cái sao? Hai trăm tám mươi lăm năm, chúng ta đã xa nhau hai trăm tám mươi lăm năm rồi, chẳng lẽ em thực sự cứ nhẫn tâm như vậy mà không quay đầu liếc nhìn anh một cái sao?”

Bình Luận (0)
Comment