Giọng nói phía sau khẩn cấp và đầy cảm xúc.
Xem ra người đàn ông tên Khương Minh này hẳn là tình nhân cũ của Mộ Dung Ngọc rồi.
Nhưng tại sao anh ta lại không gọi là Mộ Dung Ngọc, mà lại gọi là Ngôn Nhi? Chẳng lẽ đây là một biệt danh của cô ấy sao?
Trong đầu tôi không ngừng suy đoán và cảnh giác thay cho Mộ Dung Ngọc, để ngăn cản cô ấy làm ra hành động không còn lý trí.
Nhưng vào lúc này, Mộ Dung Ngọc lại mỉm cười: “Nhớ, chỉ tiếc là anh không phải là anh ấy!”
“Là anh, chính là anh. Sau khi anh chết đi thì đã thoát khỏi Âm phủ, nhưng lại bị giữ lại ở trên con đường Hồi Hồn này. Nếu lấy đạo hạnh hiện tại của em, cho dù em có quay đầu lại thì cũng không có vấn đề gì lớn. Đến lúc đó em nhất định có thể mang anh rời khỏi nơi này, sau đó cùng nhau trở về dương gian, lại có thể ở bên nhau lần nữa…”
Quỷ hồn ở phía sau đang tỏ ra rất nghiêm túc mà nói hươu nói vượn, nhưng tôi đã lập tức chen vào nói một câu: “Đừng biên chuyện xưa nữa, chết ở chỗ nào thì cút về chỗ đó đi!”
“Anh là ai? Ngôn Nhi, người đàn ông này là ai? Chẳng lẽ em không còn yêu anh nữa sao?” Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên.
Nhưng Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh lại không có lập tức trả lời mà lại liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi cũng nhìn vào đôi mắt của Mộ Dung Ngọc, sau đó phát hiện nơi đó có chút đỏ lên, giống như vừa khóc.
Nhưng thân là một quỷ hồn, chắc chắn không tồn tại một thứ được gọi là nước mắt.
Mộ Dung Ngọc nhìn tôi, sau đó lên tiếng: “Một người bạn, còn về phần anh! Cứ ở lại trong lòng của em là được rồi, Khương Minh.”
Sau khi nói ra hai chữ cuối cùng, giọng điệu của Mộ Dung Ngọc rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu rất nghiêm túc này giống như đã đưa ra một quyết định nào đó.
“Không, Ngôn Nhi. Mộ Dung Ngôn, không phải chúng ta đã hứa với nhau là không rời xa nhau hay sao? Ngôn Nhi, Mộ Dung Ngôn...”
Giọng nói ở phía sau vẫn không ngừng lặp lại những lời tương tự đó, có vẻ rất lo lắng.
Nhưng Mộ Dung Ngọc chỉ đứng đó không nhúc nhích, sau khi hít một hơi thật sâu thì mới tiếp tục trả lời: “Đúng vậy, nhưng anh không phải là anh ấy.”
Nói xong, Mộ Dung Ngọc cũng không dừng lại mà bước thẳng về phía trước.
Tôi nhìn thấy Mộ Dung Ngọc đã cất bước đi về phía trước thì cũng vội vàng đuổi theo.
“Đợi, đợi anh với.” Người đứng ở phía sau tự xưng là Khương Minh đó vẫn đang không ngừng mở miệng, cố gắng khiến Mộ Dung Ngọc dừng lại.
Nhưng cái tên trong miệng anh ta không phải là “Mộ Dung Ngọc”, mà là “Mộ Dung Ngôn”.
Tôi nhanh chóng đuổi kịp Mộ Dung Ngọc, thấy Mộ Dung Ngọc lại lộ ra vẻ mặt không biểu tình thì hỏi thêm một câu: “Mộ Dung Ngôn, tên thật của cô là Mộ Dung Ngôn sao?”
Mộ Dung Ngọc không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Mộ Dung Ngọc không nói gì, tôi cũng không hỏi thêm được gì nữa.
Không muốn nói thì không nói vậy! Dù sao thì cũng phải rời khỏi đây, một khi rời khỏi đường Hồi Hồn, giữa chúng tôi cũng phải ai đi đường nấy.
Bởi vì lão Phong và Lão Tần Gia sẽ thắp đèn dẫn hồn cho tôi nên sau khi tôi rời khỏi con đường Hồi Hồn này, sẽ được dẫn thẳng đến vị trí của đèn dẫn hồn, từ đó hoàn dương và sống lại.
Về phần Mộ Dung Ngọc, nếu cô ấy có mộ thì có thể bay thẳng tới nơi đó. Nếu không có mộ, sẽ bị gió xoáy của đường Hồi Hồn thổi bay đi đâu thì rất khó nói.
Cuối cùng là sau khi đi được mấy chục mét, chúng tôi không tiếp tục nói chuyện nữa mà vội vàng chạy đi.
Giọng nói của rất nhiều người bạn tốt cứ văng vẳng bên tai tôi, thậm chí là cả giọng nói của cô Vương giao hàng ở cạnh cửa hàng của chúng tôi.
Thượng vàng hạ cám*, đều bảo tôi dừng lại, kêu tôi quay đầu gì đó. Vào thời điểm quan trọng này, cho dù có là Diêm Vương lão tử xuất hiện thì cũng không thể bảo tôi dừng lại dù chỉ một bước chứ đừng nói là quay đầu lại.
(*) Thượng vàng hạ cám: Tất cả mọi thứ, từ vật quý giá đến loại tầm thường, rẻ mạt.
Một lúc sau, Mộ Dung Ngọc và tôi đã đi đến cuối con đường Hồi Hồn này, nơi này được vẽ một cái đồ án Thái Cực, cao năm mét, hiện đang chậm rãi xoay tròn, phát ra ánh sáng màu trắng.
Mà đây chính là lối ra và là điểm cuối của con đường Hồi Hồn này.
Khi đến đây, Mộ Dung Ngọc và tôi đều dừng lại, sau đó chỉ nghe tôi thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Tôi mang theo sự phấn khích và phớt lờ các loại thanh âm khác nhau đang không ngừng truyền đến bên tai.
Nhưng đúng lúc này, Mộ Dung Ngọc lại đột nhiên nói với tôi một câu: “Đinh Phàm, cám ơn anh đã giúp tôi rời khỏi thành Uổng Tử.”
Tôi mỉm cười: “Không có gì, không phải dọc đường này tôi cũng có bạn đồng hành sao?”
Mộ Dung Ngọc nghe xong, quay lại nhìn tôi một cái rồi khẽ gật đầu, sau đó lộ ra một nụ cười nhàn nhạt rồi nói: “Được rồi! Có duyên gặp lại! Đúng rồi, tên thật của tôi là Mộ Dung Ngôn.”
Nói xong, không đợi tôi trả lời lại, Mộ Dung Ngôn đã mang theo một nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ đó mà bước ra bước cuối cùng.
Ngay khi chân của cô ấy bước vào cánh cửa ánh sáng có đồ án Thái Cực, cổng ánh sáng đó chợt lóe và đột nhiên hút cô ấy vào bên trong.
Mộ Dung Ngôn đi rồi, cô ấy đã rời khỏi nơi này.