Lúc này, trên con đường Hồi Hồn đó, chỉ còn lại có một mình tôi.
“Mộ Dung Ngọc, đây là tên thật của cô sao? Hình như, hình như cứ có cảm giác đã nghe qua đâu đó rồi?”
Tôi lẩm bẩm tự nói với chính mình một tiếng, sau đó cũng không để ý tới nữa mà bước ra một bước đi về phía trước.
Cũng ngay sau khi chân của tôi vừa bước vào cánh cửa ánh sáng có đồ án Thái Cực thì đã bị một lực hút vô hình kéo vào.
Trước mặt là một luồng ánh sáng màu trắng cực kỳ chói mắt. Bên tai tôi cũng truyền đến tiếng động “Hô hô hô” của gió xoáy, ngoại trừ màu trắng ra thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác..
********
Sau khi bước vào cổng ánh sáng, cả người tôi đều rơi vào trạng thái thấp thỏm không yên.
Hoàn dương rồi, cuối cùng thì tôi cũng hoàn dương rồi, cũng không biết, rốt cuộc thì hoàn dương này là một cái quá trình như thế nào.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng vẫn trừng lớn hai mắt nhìn khung cảnh trắng xóa bao la xung quanh.
Mà thân thể của tôi cũng xuất hiện một loại cảm giác như đang nhanh chóng rơi xuống, kèm theo tiếng gió hú.
Mãi cho đến khi hơn mười phút trôi qua thì ánh sáng màu trắng đó mới dần biến mất rồi xuất hiện một ngọn lửa ngay trước mặt.
Nhìn qua thì trông nó giống như một ngọn đèn, còn tôi đang không ngừng bay về phía ngọn đèn đó.
Ngay khi nhìn thấy ngọn lửa này, điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là “Đèn dẫn hồn”.
Chỉ cần có ngọn đèn này là tôi có thể được dẫn đến nơi đã chỉ định.
Dần dần, ánh sáng trắng xung quanh biến mất, xung quanh bắt đầu trở nên mờ mịt, như thể tôi đang bay về phía trước với tốc độ cực nhanh, lờ mờ còn thể nhìn thấy bốn phía xuất hiện các loại cây cối, nhà cao tầng vân vân, còn ngay trước mặt tôi thủy chung vẫn là cái ngọn đèn kia.
Dưới loại trạng thái này, dường như bản thân tôi đã bay được khoảng nửa giờ, sau đó đột nhiên phát hiện khung cảnh ở xung quanh mình có chút quen thuộc.
Sau khi nhìn kỹ thì mới thấy, khung cảnh mờ mịt ở xung quanh dường như là những tòa nhà trong thị trấn Thanh Thạch của tôi.
Trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng, quả nhiên là tôi đã trở về rồi. Tôi đã trở về tới thị trấn Thanh Thạch và rất nhanh sẽ có thể hồi hồn.
Vừa nghĩ tới đây, cảnh vật mông lung ở xung quanh đã nhanh chóng chuyển động.
Cùng lúc đó, dường như tôi lại bị một cỗ lực mạnh ném ra ngoài, thân thể đột nhiên bay về phía trước một cái, sau đó nhanh chóng thoát khỏi trạng thái hiện tại, cơ thể lảo đảo, hoàn toàn không thể đứng vững được, sau đó “Bang” một tiếng rồi té lăn quay trên mặt đất.
Mặc dù không có cảm giác đau đớn, nhưng vẫn có thể cảm giác được đây là mặt đất.
Tôi cử động tay, trong miệng tự mình lẩm bẩm: Mình về rồi sao?
Nói xong, tôi ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện bản thân đang ở một nơi tương đối xa lạ, trước mặt có một bảng hiệu đèn neon khổng lồ với hình chữ thập đỏ.
Hình như nơi này là bệnh viện, nhưng tôi lại không do dự quá nhiều mà nhanh chóng từ trên mặt đất bò lên rồi tập trung nhìn kỹ hơn.
Sau đó phát hiện lúc này đã là giữa đêm, mà ở phía trước đúng là một bệnh viện có tên gọi là “Bệnh viện Thanh Đằng”.
Còn tôi bây giờ đang đứng ở trước cổng lớn của cái bệnh viện Thanh Đăng này.
Tôi đã từng nghe nói đến cái tên Bệnh viện Thanh Đằng này, đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất trong thành phố của chúng tôi.
Ở chỗ này tập trung rất nhiều chuyên gia y tế uy tín, thậm chí là có cả bác sĩ nước ngoài.
Nơi này cực kỳ lợi hại, trang thiết bị cũng tương đối đầy đủ, đương nhiên nếu muốn ở chỗ này xem bệnh thì bản thân phải là một người rất giàu có, bởi vì mức độ chi tiêu y tế ở nơi này rất cao.
Trước đó cũng chỉ nghe nói đến, nhưng chưa từng thực sự đến đây, cho nên việc bản thân có thể xuất hiện ở nơi này thì tương đương với việc thân thể của tôi chắc hẳn là đang ở bên trong cái bệnh viện này rồi.
Tôi nhìn trái nhìn phải lần nữa thì thấy khu vực xung quanh đây tương đối vắng vẻ, chỉ có bên trong bệnh viện là bật đèn sáng.
Sau khi hít một hơi thật sâu thì mới hướng về phía bên trong bệnh viện mà đi, nhưng vừa tiến vào bệnh viện thì lại cảm nhận được một luồng khí nóng thu hút tôi.
Cảm giác đó như có thứ gì đó đang hấp dẫn tôi, loại cảm giác này thật kỳ diệu và khiến tôi theo bản năng di chuyển về hướng đã hấp dẫn mình.
Trong bệnh viện có rất ít bệnh nhân, các bác sĩ trực ban đi lại cũng rất thưa thớt.
Tôi đi theo luồng khí hấp dẫn kia lên cầu thang và kết thúc ở tầng chín, vừa bước đến tầng chín thì thang máy ở bênh cạnh đã đột nhiên mở ra.
Sau đó ba bác sĩ và hai y tá nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, ba vị bác sĩ đều ở độ tuổi năm mươi, sáu mươi, nét mặt u sầu và lo lắng.
Vừa mới ra khỏi thang máy thì đã nghe thấy một bác sĩ cao gầy ở trong đó mở miệng nói: “Tiểu Lục, tại sao nhịp tim của bệnh nhân số 1 lại đột nhiên xuất hiện sự khác thường vậy?”
Người tên Tiểu Lục là một y tá, sau khi cô ấy nghe được lời này thì vội vàng trả lời: “Bác sĩ Mã, tôi cũng không biết. Bệnh nhân số 1 cách đây một tiếng đồng hồ có nhịp tim và huyết áp tăng mạnh. Hiện tại bác sĩ Thường là người chăm sóc cho bệnh nhân này cũng đã tiêm thuốc hạ huyết áp cho bệnh nhân...”