Y tá Tiểu Lục vừa nói xong, một bác sĩ ở bên cạnh khác lại nói: “Bệnh nhân này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được. Cô Triệu là cổ đông lớn của bệnh viện Thanh Đằng chúng ta. Một khi bệnh nhân này ở trong tay chúng ta xảy ra chuyện thì tất cả chúng ta đều phải nghĩ việc, cho dù có chuyện thì cũng không thể xảy ra ở bệnh viện của chúng ta, ở trong ca trực của chúng ta. Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng…”
“Lão Lý nói đúng, chúng ta vẫn nên đi nhanh lên, không thể để bệnh nhân này xảy ra chuyện gì được…” Một bác sĩ khác cũng lên tiếng, sắc mặt ngưng trọng.
Nói xong, ba bác sĩ và hai y tá vội vàng chạy về phía trước.
Còn tôi nhìn họ rời đi, cũng không để ý lắm đến lời nói của họ mà chỉ đi theo lực hấp dẫn và tiến về phía trước, nhưng còn chưa đi được bao xa thì đã nhìn thấy một đoàn bác sĩ và y tá đang tụ tập ở lối đi ngay trước mặt tôi, còn các bác sĩ, y tá vừa đi vào thang máy kia cũng chen vào đám đông rồi tiến vào phòng bệnh phía trước.
Nhìn thấy điều này, khiến tôi ngây ra một lúc. Bởi vì tôi phát hiện, cái lực hấp dẫn kỳ lạ này đúng là phát ra từ trong căn phòng bệnh đó, tôi nhíu mày, chẳng lẽ bệnh nhân mà họ nhắc tới trước đó chính là tôi sao?
Vừa nghĩ đến đây, tôi vội vàng bước về phía trước. Nhưng vừa đến cửa, sau khi thông qua cửa kính thì đã nhìn thấy khung cảnh ở bên trong phòng bệnh.
Một nhóm lớn bác sĩ đang tập trung quanh một cái giường bệnh, hiện đang tiến hành các loại phương án điều trị cấp cứu cho bệnh nhân ở trên giường.
“Huyết áp của bệnh nhân đã bắt đầu giảm…”
“Không ổn rồi, nhịp tim của bệnh nhân cũng bắt đầu giảm và sắp vượt quá mức nguy hiểm…”
“Bệnh nhân bị co giật…”
“Đồng tử của bệnh nhân đã bắt đầu giãn ra...”
“Bệnh nhân không thể hô hấp...”
“Chuẩn bị điện giật...”
“Chuẩn bị tiêm thuốc trợ tim...”
“Sử dụng ngay thuốc kích thích thần kinh nhập khẩu...”
“.. .”
Trong phút chốc, toàn bộ phòng bệnh đều rơi vào tình trạng hoảng sợ.
Còn cái người đang đứng ở ngoài là tôi đây lại kinh ngạc phát hiện, người nằm trên giường đang được điều trị kia không phải ai khác mà chính là bản thân tôi, đang trong lúc trên mặt tôi tràn đầy vẻ kinh ngạc, ngay khi còn chưa kịp phản ứng lại thì các y tá và bác sĩ đứng ở bên ngoài càng nghị luận sôi nổi hơn.
“Bệnh nhân số 1 cuối cùng cũng không thể cầm cự được nữa sao?”
“Ai! Cũng không sai biệt lắm. Anh ta đã sống ở đây được hơn một tháng. Nếu không phải cô Triệu là người giàu có và dùng thuốc nhập khẩu để giữ mạng của anh ta thì bệnh nhân số 1 chắc đã chết từ lâu rồi.”
“Đúng vậy! Lần trước tôi còn thấy cô Triệu khóc ở trước giường bệnh nhân số 1!”
“Cô nghĩ mối quan hệ giữa bệnh nhân số 1 và cô Triệu là như thế nào?”
“Có thể là bạn trai của cô Triệu?”
“Thật đáng tiếc. Vất vả lắm mới cua được cô con gái của người giàu nhất trong bảng xếp hạng, nhưng thật không ngờ lại sắp chết trẻ...”
“...”
Nghe thấy những lời bình luận của người bên cạnh, khiến bản thân tôi không thể không cảm thấy lo lắng.
Cô Triệu mà bọn họ đang nói đến có khả năng là Tiểu Mạn. Chỉ có Tiểu Man mới có đủ tiềm lực về tài chính cho phép tôi ở lại bệnh viện tư nhân này để điều trị, nhưng hiện giờ tôi đã trở về, sau này nhất định phải cảm ơn Tiểu Mạn một cách đàng hoàng mới được.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, cảm thấy biết ơn và cảm động, sau đó chuẩn bị đi vào và hồi hồn.
Nhưng ngay lúc này, cửa thang máy ở phía xa lại mở ra.
“Đinh đong!”
Sau đó chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen dài, đi chân trần, chạy về phía chúng tôi như điên, cô ấy vừa chạy vừa khóc kêu: “Đinh Nguyên Bảo, Đinh Nguyên Bảo …”
Khi các nhân viên y tế xung quanh nhìn thấy cô ấy đều lần lượt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng nhường ra một con đường rồi cung kính hướng về phía cô ấy gọi một tiếng: “Cô Triệu...”
******
Người phụ nữ xinh đẹp với đôi chân trần đột nhiên xuất hiện, vừa khóc vừa gọi “Đinh Nguyên Bảo” này không ai khác chính là người bạn thời thơ ấu của tôi, Triệu Tiểu Mạn.
Mới có mấy tháng không gặp, Tiểu Mạn dường như đã sụt cân, dưới mí mắt còn có bọng mắt và quầng thâm.
Lúc này, cô ấy vừa chạy về phía chúng tôi vừa lo lắng kêu lên biệt danh mà cô ấy đã đặt cho tôi.
Các nhân viên y tế ở xung quanh vừa nhìn thấy cô ấy thì cũng đã lần lượt tránh ra.
Khi vừa nhìn thấy Tiểu Mạn, trong lòng tôi cũng có chút kích động.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy cũng như cách mà cô ấy gọi tên của tôi thì lại khiến tim tôi thắt lại một chút, hiển nhiên là do Tiểu Man đã nhận được thông báo từ bệnh viện nói rằng bệnh tình của tôi đang trở nặng.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, khiến trong lòng tôi dâng lên cảm giác có chút khó chịu.
Nhưng lúc này, Tiểu Mạn đã lao tới. Nhưng cho dù bản thân tôi đang đứng ở trước mặt cô ấy thì cô ấy cũng không thể nhìn thấy tôi, chỉ lao về phía cơ thể của tôi.
Mặc dù tôi đang đứng yên tại chỗ nhưng chính mình lại chẳng khác gì một quả cầu không khí và bị xuyên thẳng qua.
“Đinh Nguyên Bảo, Đinh Nguyên Bảo …” Tiểu Mạn vẫn gọi tên tôi, cũng muốn tiến vào trong phòng bệnh.
Nhưng đúng lúc này, có mấy vị y tá đã lập tức ngăn cản cô ấy lại.