“Cô Triệu, cô Triệu bình tĩnh lại một chút...”
“Cô Triệu, các bác sĩ đang cố gắng hết sức để chữa trị cho bệnh nhân, bệnh nhân sẽ ổn thôi!”
“... “
Tiểu Mạn nước mắt rơi như mưa, ngay cả lớp trang điểm ở trên mặt cũng bị nước mắt làm nhòa, đôi mắt của cô ấy đỏ hoe, đồng thời quay đầu sang nhìn về phía các nhân viên y tế có mặt rồi nói:
“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Không phải lúc chiều tôi vừa đi cậu ấy vẫn còn ổn sao, nhưng tại sao bây giờ lại thành ra như thế này? Các người nói đi, các người nói đi?”
Tiểu Mạn nhất thời rơi vào bi thương và điên cuồng, thanh âm cũng trở nên có chút ngẹn ngào.
Đội ngũ y tế có mặt đều là những người tinh anh trong tinh anh, cũng đã sớm nhìn quen loại cảnh tượng này, cho nên lúc này vẫn đang an ủi Tiểu Mạn: “Cô Triệu, bệnh nhân có thể chuyển nguy thành an, cho nên xin cô hãy bình tĩnh lại trước.”
“Cô Triệu, cô đừng có gấp, người bệnh sẽ khá lên thôi, cô phải tin vào chúng tôi.”
“...”
Tiểu Mạn không nói chuyện, mà quay mặt về phía phòng bệnh, xuyên qua kính nhìn tôi đang được cấp cứu ở bên trong phòng bệnh.
“Cậu đã hứa rồi, cậu sẽ trở về, câu sẽ quay về mà. Cậu không thể chết được, không thể cứ như vậy mà chết được…”
Tiểu Mạn tự lẩm bẩm, mặc dù thanh âm không lớn lắm nhưng bởi vì đứng ở bên cạnh tôi, cho nên bản thân tôi nghe được rất rõ ràng.
Vừa nghe được lời nói xuất phát từ đáy lòng cùng với đôi mắt đã có chút sưng đỏ kia của Tiểu Mạn, khiến tôi thực sự rất cảm động và chua xót.
Tôi không khỏi nghĩ đến khi còn nhỏ, người khác đều kêu tôi là đồ xui xẻo, ghét bỏ tôi là người làm ở trong cửa hàng tang lễ, nhưng chỉ có một mình Tiểu Mạn là người sẵn sàng chơi với tôi, nguyện ý chia sẻ một phần đồ ăn vặt cho tôi.
Ngay cả sau khi lớn lên cũng không hề coi thường địa vị và giá trị con người của tôi, vậy mà lại giống như lúc còn nhỏ, lấy sự chân thành mà đối đãi với tôi.
Hiện tại, cô ấy vẫn quan tâm đến tôi như vậy, điều này làm sao tôi không cảm động được?
Tôi đứng ở bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng nói một câu vào bên tai của Tiểu Mạn: “Tiểu Mạn, cậu yên âm, tớ sẽ không chết đâu. Tớ đã trở về rồi!”
Nói xong, tôi đẩy người về phía trước, cơ thể xuyên qua tấm kính trong suốt ngay tại chỗ và xuất hiện ở trong phòng bệnh.
Còn Tiểu Mạn đang đứng ngoài tấm kính lại đột nhiên run rẩy một chút.
Sau đó có chút ngạc nhiên mà nhìn xung quanh, như thể đã nghe được lời tôi vừa nói.
“Đinh Bảo Bảo? Đinh Phàm, cậu trở về rồi sao? Thật sự là cậu sao? Cậu thực sự đã trở về rồi sao?”
Tiểu Mạn đứng ở bên ngoài phòng bệnh nói chuyện với hành lang, các nhân viên y tế xung quanh thấy vậy thì đều cảm thấy không hiểu ra sao.
Thậm chí sắc mặt của hai bác sĩ khoa thần kinh cũng thay đổi, sau đó nói nhỏ một tiếng: “Trạng thái tinh thần này của cô Triệu, chẳng lẽ đã xuất hiện tình huống thần kinh chập mạch hoặc là rối loạn tâm thần rồi sao?”
“Có khả năng là như vậy, những người ở trong tình trạng bi thương cực độ sẽ xuất hiện tình huống thần kinh chập mạch hoặc là rối loạn tâm thần. Từ đó xuất hiện các triệu chứng như ảo giác về thính giác và ảo giác về thị giác...”
Hai bác sĩ khoa thần kinh đứng ở một bên mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Mạn để phân tích, còn các nhân viên y tế khác cũng không dám tùy tiện tới gần, chỉ ở bên cạnh ngây ngốc đứng nhìn.
Chỉ cần Tiểu Mạn không làm ra bất cứ hành động gì quá kích thì những người này cũng sẽ không để ý tới.
Mà lúc này, cửa thang máy lại lần nữa mở ra, sau đó lại thấy được vài người lao vào hành lang.
Ngay sau đó truyền đến một giọng nói gấp gáp của một ông lão: “Tiểu Mạn, Tiểu Phàm thế nào rồi?”
Mặc dù đang ở trong phòng bệnh nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói này, mà người này cũng không phải ai khác, chính là Lão Tần Gia.
Nếu từ bước chân mà phán đoán thì số người vừa tới đây chắc hẳn là có hai người.
Nếu như tôi đoán không sai thì những người này hẳn là đám người lão Phong.
Tôi chỉ lộ ra một nụ cười, cũng không có dừng lại mà lại tiếp tục bước về phía trước hai bước, sau đó bước tới trước giường bệnh.
Các bác sĩ vẫn đang dùng điện giật ở trên ngực của tôi, phát ra tiếng “cạch cạch”, sau đó còn có thêm mấy bác sĩ đang tiêm thuốc cho tôi.
Một đám người vội đến sứt đầu mẻ trán, từng người một đang dùng đủ loại thủ đoạn của bản thân để chữa trị cho thân thể của tôi.
Tôi nhìn bản thân ở trên giường bệnh, quả thực là đã gầy ốm đi rất nhiều, thấy vậy thì tôi không nhịn được mà nở một nụ cười khổ.
Chính mình mới rời đi có bao lâu đâu, không nghĩ tới thân thể của mình thế mà lại biến thành ra thế này.
Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng đã quay về, chỉ cần hồi hồn thì việc khôi phục lại trạng thái ban đầu cũng không phải là việc khó khăn gì.
Vừa nghĩ đến đây tôi đã đặt bao kiếm mà mình đã mang từ Âm phủ về ở một góc trong phòng bệnh, mà cái bao kiếm này vừa rơi xuống đất thì đã xuất hiện một màn kỳ dị.
Nó vốn dĩ là một sự hư vô giống như tôi, nhưng sau khi đặt xuống thì đã thực chất hóa ngay tại chỗ, chỉ là một màn này chỉ có một mình tôi nhìn thấy, còn những người còn lại đều đang bận cứu chữa cho tôi nên không ai để ý đến