Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1470

Chương 1470 Chương 1470

Tôi mỉm cười rồi nói với bao kiếm: “Tiền bối, tôi hoàn dương đây.”

Nói xong, tôi chen thẳng vào đám đông, sau đó nằm xuống đối diện với cơ thể mình, bởi vì chính mình vẫn còn dương thọ cho nên thân thể của tôi vẫn có một lực hấp dẫn khác thường đối với hồn phách của tôi.

Tôi mới vừa nằm xuống thì đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh kỳ dị bao vây lấy tôi, sau đó dùng sức kéo xuống.

Tiếp theo, chín đạo bóng chồng trực tiếp xuất hiện ở trên cơ thể tôi đang nằm.

Theo chín đạo bóng chồng nằm xuống, bản thân tôi cũng đã rơi vào trong bóng tối.

Sau đó chỉ cảm thấy lồng ngực “Thịch” một tiếng, thân thể nhẹ bỗng của tôi cũng dần xuất hiện một số tri giác, mà cảm giác rõ ràng nhất chính là sự ấm áp, các giác quan còn lại cũng bắt đầu lần lượt quay trở lại, các bộ phận trong cơ thể cũng bắt đầu có cảm giác, điều đầu tiên xuất hiện chính là thính giác, nhưng nó rất mơ hồ còn “Ong ong” rung động, cho nên lúc nghe cũng không được rõ ràng cho lắm.

“Người bệnh đã xuất hiện nhịp tim…”

“Bệnh nhân bắt đầu hô hấp...”

“Huyết áp của bệnh nhân đang dần dần ổn định...”

“Bệnh nhân ngừng co giật...”

“Đồng tử của bệnh nhân bắt đầu co lại...”

“...”

Một loạt các chỉ số y tế lần lượt được báo cáo, các dấu hiệu về sự sống của tôi cũng bắt đầu dần ổn định lại.

Nhưng lúc này, khi các giác quan khác nhau dần dần được kiểm soát thì lại xuất hiện đủ loại cảm giác khó chịu.

Đầu tiên là đầu váng mắt hoa, sau đó là khí hư mệt mỏi, hô hấp khó khăn.

Tôi muốn khống chế cơ thể của mình, nhưng lại phát hiện lúc này bản thân hoàn toàn không thể làm gì được, cả người khó chịu muốn chết, giống như mỗi một cái khớp xương ở trong cơ thể đều bị rỉ sét.

Hơn nữa, thân thể còn không có sức lực và không thể làm ra bất kỳ điều gì, ngay cả việc mở mắt ra cũng vô cùng khó khăn.

Loại tình huống này cũng không có gì phải bất ngờ, bởi vì nó nằm trong dự đoán của tôi.

Cho dù đổi lại là một người bình thường nằm bất động trên giường trong một tháng, e rằng đều sẽ xảy ra loại tình huống như thế này.

Nhưng do tôi không có hồn phách và phải nằm im tận một tháng, cho nên cái vấn đề này càng nghiêm trọng hơn.

Đôi mắt cũng chỉ có thể hơi mở ra, ngón tay cũng chỉ có thể cử động một chút.

Về phần nói chuyện? Nghĩ củng đừng có nghĩ.

Bởi vì từ sau khi hồn phách rời khỏi cơ thể thì cái thân thể này chưa từng được uống qua bất kỳ giọt nước nào.

Cổ họng của tôi giống như bị đốt cháy vậy, cảm giác đó vô cùng khô khốc, mỗi lần cử động đều rất đau.

Nhưng trong lúc tôi đang mơ màng thì lại cảm nhận được một trận âm phong thổi qua, sau đó nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi bán trong suốt, anh ta đi xuyên qua các nhân viên y tế, chậm rãi đi tới trước mặt tôi…

*********

Mặc dù rất mơ hồ nhưng tôi thấy bộ dạng của anh ta trông giống hệt với lão Phong, nhưng âm khí lạnh lẽo kia đã nói cho tôi biết, chàng trai này không phải là lão Phong mà là anh trai của lão Phong, Phong ca, “Hàn Tuyết Phong”.

Vừa nhìn thấy anh ta, tôi lập tức theo bản năng há miệng muốn gọi một tiếng “Phong ca”.

Nhưng do bản thân tôi là người mới hoàn dương, cho nên không có cách nào có thể làm được điều đó, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh.

Nhưng Phong ca vẫn đứng ở bên cạnh tôi, không để ý đến các nhân viên y tế đang không ngừng đi xuyên qua cơ thể của anh ta, chỉ vừa cười vừa nói với tôi:

“Đừng nói chuyện, trở về được là tốt rồi…”

Giọng nói của Phong ca vẫn cứ quen thuộc như vậy, mặc dù lúc này tôi không thể nhìn rõ anh ta và không có cách nào có thể lên tiếng được, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất bình yên.

Sau đó chỉ nhìn thấy Phong ca hướng ra phía bên ngoài hô một tiếng: “Thằng nhóc này trở về rồi!”

Vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh đã vang lên từng đợt tiếng reo hò.

“Thật tốt quá, cái tên nhóc Tiểu Phàm này thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi rồi.” Tần Lão Gia kích động lên tiếng.

“Đinh Nguyên Bảo, tớ biết mà, tớ biết là cậu sẽ không chết được mà.” Tiểu Mạn cũng phụ họa một câu.

“Đinh Phàm, anh làm chúng tôi lo chết đi được!” Giọng nói của Dương Tuyết cũng truyền vào.

“Tôi đã nói rồi, chú Đinh là người mạng lớn, sẽ không bị sao đâu!” Giọng nói của Từ Lâm Tĩnh cũng vang lên theo.

Mặc dù bản thân có thể nghe thấy hết thảy những giọng nói này, chỉ là hiện tại lại không có cách nào có thể lên tiếng chào hỏi bọn họ.

Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và rất buồn ngủ, cho nên trên mặt cũng chỉ nở một nụ cười thoáng qua.

Sau đó vì thân thể vốn quá mức suy yếu, cho nên tôi đã hôn mê bất tỉnh…

Cũng không biết bản thân mơ màng hồ đồ ở trong bóng tối này qua bao lâu, chờ đến khi tôi mở mắt ra lần nữa thì bên ngoài đã là bình minh.

Một tia nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt tôi, cảm giác ấm áp đó thực sự là hơi ấm đã lâu rồi tôi chưa cảm nhận được.

Bởi vì những tháng ngày ở trong Âm phủ, ngoại trừ lạnh lẽo ra thì chính là lạnh lẽo, cho nên một cảm giác ấm áp như thế thì đúng là lần đầu tiên cảm nhận được.

Hóa ra, cảm giác bị ánh mặt trời chiếu vào lại thoải mái như vậy.

Mặc dù đầu vẫn cảm thấy có hơi choáng váng nhưng tôi vẫn cố gắng liếc nhìn xung quanh thêm một lúc nữa, chiếc đồng hồ ở phía đối diện cho thấy hiện tại đã là sáu giờ hai mươi sáng, hơn nữa xét theo độ dịu nhẹ của ánh nắng thì chắc hẳn đã là buổi sáng.

Bình Luận (0)
Comment