Ngoài những thứ này ra, tôi cũng tìm thấy ở ngay hai bên trái và phải của đầu giường đều có người nằm.
Người ở phía bên trái là một người có mái tóc gợn sóng màu đỏ, đây là Tiểu Mạn.
Còn người ở phía bên phải lại có một mái tóc dài màu vàng hơi xoăn, đây hẳn là Dương Tuyết.
Vừa nhìn đến đây, trong lòng tôi cảm thấy rất xúc động, tôi muốn cử động, nhưng kết quả là tôi vừa động một cái đã đánh thức hai người phụ nữ nằm ghé vào đầu giường của tôi.
Hai người họ đều có chút mơ hồ, cũng chậm rãi di chuyển đầu, sau đó từng người trong số bọn họ ngẩng đầu lên.
Nhưng ngay sau khi bọn họ ngẩng đầu lên thì lập tức phát hiện tôi đã mở mắt và đang mỉm cười với bọn họ.
Trong lòng của hai người lập tức “Lộp bộp” một tiếng ngay tại chỗ, đồng thời lộ ra một tia vui mừng rồi ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
“Đinh Phàm, anh tỉnh rồi!” Dương Tuyết kích động nói.
“Nguyên Bảo, cậu cảm thấy thế nào rồi?” Tiểu Mạn cũng kêu lên.
Lúc này bộ dạng của hai người họ đều có chút chân tay luống cuống, có vẻ rất kích động và hưng phấn.
Mặc dù cổ họng của tôi vẫn còn đang rất đau, vừa khô vừa rát, cuối cùng mới phát ra một giọng nói khô khan và khàn khàn mà ngay cả chính tôi cũng không nhận ra: “Cám ơn, cảm ơn hai người…”
Chỉ là vài từ rất đơn giản nhưng khi chính miệng tôi nói ra thì có cảm giác cổ họng của mình đau đớn như bị xé nát vậy.
Mặc dù giọng nói có thể nói là rất thấp nhưng cả hai người phụ nữ đều có thể nghe thấy rất rõ ràng, trên gương mặt của bọn họ mang theo sự hưng phấn mà mỉm cười.
“Cám ơn cái gì mà cảm ơn, chúng ta không phải là bạn bè tốt của nhau sao?”
Dương Tuyết là người đầu tiên lên tiếng.
“Trở về là tốt rồi,cậu đúng là làm chúng tôi lo chết đi được!” Tiểu Mạn có chút phàn nàn, nhưng vẻ mặt lại rất hưng phấn và vui vẻ.
Tôi mỉm cười, không nói gì cũng nói không nên lời.
Hai người nhìn bộ dạng này của tôi một chút, sau đó Dương Tuyết mới chợt mở miệng nói: “Đúng rồi, đúng rồi. Gọi bác sĩ!”
Nói xong, cô ấy vội vàng ấn nút gọi y tá ở trên đầu tôi một cái.
Cùng với tiếng “bíp”, rất nhanh đã truyền tới một giọng nói.
“Phòng bệnh số một xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ, bạn của tôi tỉnh rồi!”
“Được rồi, chúng tôi lập tức tổ chức lực lượng y tế đến đó ngay…”
Nói xong, cuộc trò chuyện lập tức kết thúc.
Hai người cứ đứng ở bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng tôi vẫn cố gắng hỏi một câu: “Tôi, tôi đi xuống, đi xuống bao lâu rồi…”
Tôi tính toán thời gian đại khái một chút, tình từ lúc tôi bắt đầu rời khỏi dương gian và tiến vào Âm Môn.
Có lẽ tôi đã trải qua khoảng ba tháng hai mươi ngày ở Âm phủ, nhưng bản thân tôi cũng không chắc chắn về thời gian này.
Bởi vì ở nơi đó không có mặt trời, mặt trăng hay các vì sao, cũng không có ngày hay đêm.
Hơn nữa, tôi cũng không biết mình đã đi trên đường Hoàng Tuyền bao lâu, cho nên chỉ có thể tính toán một khoảng thời gian chung chung mà thôi.
Mặc dù đã biết chênh lệch thời gian ở dương gian với bên dưới là một trên ba, nhưng tôi vẫn muốn biết chi tiết xem mình đã ở dưới đó được bao lâu.
Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng hai người vẫn có thể nghe thấy rất rõ, cho nên ngay khi tôi vừa dứt lời thì hai người cũng không hề nghĩ ngợi, thậm chí còn không có bất cứ sự do dự nào mà đồng thanh nói: “Bốn mươi ngày.”
Hai người phụ nữ nói xong ba chữ này, không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái rồi mỉm cười.
Nhưng người nằm ở trên giường là tôi đây thì lại hít vào một hơi khí lạnh.
Bốn mươi ngày này vẫn khác với thời gian mà tôi đã tính toán. Nếu cứ như vậy mà tính ra thì tôi đã ở Âm phủ được bốn tháng.
Sau đó tôi quay đầu ngẫm lại, bốn tháng ở Âm phủ thực sự là một hành trình kỳ lạ.
Đi vào Âm Lộ, lừa gạt quỷ sai, xông vào Hoàng Tuyền, bị truy nã, Diêm Vương dò hỏi, vân vân.
E rằng sẽ có rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng bản thân tôi lại tự mình đến trải nghiệm, mà tôi cũng thật sự rất muốn kể cho bọ họ nghe tất cả những gì mà tôi đã trải qua.
Chỉ là với tình trạng thể chất hiện tại của tôi thì hoàn toàn không thể làm được.
Nhưng ngay khi vừa nghĩ đến đây, một đội nhân viên y tế lại lần nữa bước vào trong phòng.
Tiểu Mạn và Dương Tuyết thấy bác sĩ tới rồi thì lần lượt đi tới tiếp đón: “Bác sĩ Mã, bác sĩ Trương...”
“Cô Triệu, cô Dương. Nếu bệnh nhân đã tỉnh lại, nghĩa là đã vượt qua giai đoạn nguy kịch. Kết tiếp cứ giao cho chúng tôi là được!” Bác sĩ đứng đầu lên tiếng.
Tiểu Mạn và Dương Tuyết nghe thấy thế thì cũng gật đầu một cái, sau đó lại đồng thanh nói với tôi một câu: “Đinh Phàm/Nguyên Bảo, chúng tôi đi đây, anh/cậu phải nghỉ ngơi thật tốt đấy!”
Nói xong, hai cô gái còn có chút lưu luyến không rời mà bước đi.
Sau khi Dương Tuyết và Tiểu Mạn rời đi, nhân viên y tế lại tiến hành kiểm tra toàn diện cho tôi và cho tôi uống một ít nước muối.
Sau khi làm kiểm tra xong, tôi lại cảm thấy buồn ngủ, kết quả là vừa nhắm mắt lại thì đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Chờ đến khi mở mắt ra lần nữa, đã là một ngày sau đó.
Nhưng hôm nay, thể trạng của tôi rõ ràng là đã chuyển biến tốt đẹp, tuy cổ họng vẫn còn đau nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như trước nữa.