Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1472

Chương 1472 Chương 1472

Tôi nhìn quanh phòng thì phát hiện bản thân chỉ có một mình, tôi lại tập trung sức lực mà dựa thẳng vào giường, có thể là do bản thân bị hạ đường huyết khiến đầu tôi choáng váng, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Sau khi hít thở vài hơi, tôi quét một vòng quanh phòng bệnh, cuối cùng là đưa ánh mắt rơi thẳng vào góc khuất của phòng bệnh.

Ở nơi đó có một cái bao kiếm, nhìn qua thì đen như mực và không có gì đặc biệt, nhưng tôi biết cái bao kiếm này không hề đơn giản, thậm chí có thể nói là vật báu vô giá và là một kiện pháp khí vô thượng.

Tôi nhìn về phía vỏ kiếm, có chút cố hết sức hô một tiếng: “Tiền bối, ngài có ở đó không?”

******

Theo tôi, mục đích chính của chuyến đi đến Âm phủ lần này là vì thay mặt tiền bối tìm lại cơ thể kiếp trước của ông ấy.

Mặc dù nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng nó lại không thành công lắm, nhưng việc tìm lại được bao kiếm cũng coi như là đã hoàn thành được một nửa.

Hiện giờ nhân lúc bản thân đã khôi phục lại một ít thể lực, muốn hỏi một chút về trạng thái hiện tại của tiền bối thế nào rồi.

Bên tôi vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp lập tức lọt vào lỗ tai của tôi: “Tôi đây...”

Ngay khi nghe thấy giọng nói này, trên mặt tôi cũng lập tức hiện lên một nụ cười.

Lần này giọng nói đó không phát ra từ trong tâm trí của tôi nữa mà từ bên trong bao kiếm kia.

Điều này có nghĩa là một tia tàn hồn kia của tiền bối đã tách ra khỏi cơ thể của tôi và đã chui vào bên trong bao kiếm.

Tôi mang theo vui sướng, tiếp tục mở miệng nói: “Tiền bối, tình huống hiện tại của ngài thế nào.”

“Tôi rất khỏe, sau khi trở về cơ thể, hồn lực đã tăng lên không ít. Lần này rất cảm ơn tên nhóc nhà cậu, có thể mang một nửa thân thể của tôi trở về.” Tiền bối tiếp tục mở miệng, trong giọng nói mang theo sự cảm khái.

Còn tôi thì dựa vào đầu giường mà cười nói: “Tiền bối, sau lại nói như vậy! Đúng rồi tiền bối, tại sao ở bên trong hồ Trọng Tuyền chỉ có bao kiếm mà không có thân kiếm vậy? Bản thể của ngài đang ở đâu?”

Dọc theo con đường đi tới này, phần lớn thời gian tiền bối đều ở trong trạng thái ngủ say. Hơn nữa suốt chặng đường vẫn luôn vội vã lên đường, cho nên nghi vấn ở trong lòng vẫn luôn không thể mở miệng được.

Nhưng hiện tại tôi đã có thể nói ra hết tất cả nghi hoặc ở tận đáy lòng của mình rồi.

Tuy nhiên, tiền bối vừa nghe xong thì lại thở dài: “Tôi chỉ còn lại một tia tàn hồn, cho nên có rất nhiều chuyện không thể nhớ ra được, tôi cũng không biết rốt cuộc thì tôi đã trải qua cái gì nữa.

Nhưng khi hồi hồn, bằng vào một nửa cơ thể này của mình, tôi lại cảm giác được khí tức của chủ thể. Cho nên tôi dám khẳng định là nó vẫn còn ở đây, chính vì thế mà tôi nhất định có thể tìm được nó trong dương gian này…”

Giọng điệu của tiền bối mang theo một tia ngưng trọng và chắc chắn, tôi nghe vậy thì cũng khẽ gật đầu.

Bởi vì một loại tồn tại như tiền bối đây đã có phần vượt qua sự nhận thức của người bình thường. Một sự tồn tại siêu nhiên như ông ấy, nếu có thể tìm về được bản thể thì sẽ còn cường đại đến mức nào nữa?

Khi thời điểm đó đến, chỉ cần có sự tương trợ của tiền bối thì việc thu phục đám Mắt Quỷ, huỷ diệt tà giáo Nhật Nguyệt, còn có gia tộc họ Diêm ở Lĩnh Nam gì đó kia, còn không phải là chuyện mấy phút thôi sao?

Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn mở miệng nói: “Tiền bối, ngài yên tâm. Tôi nhất định sẽ giúp ngài tìm lại toàn bộ cơ thể và tìm thấy chủ hồn của mình. Đợi đến lúc đó, ngài phải giúp tôi diệt trừ Mắt Quỷ và quét sạch Nhật Nguyệt Giáo đấy.”

“Hahaha, nhóc con, đây là lời cậu nói đấy! Nếu bản tôn thực sự lấy lại được bản thể thì chút đạo hạnh hiện tại của dương gian này cũng chỉ là một cái vẫy tay.”

Bộ dạng này của tiền bối có vẻ rất vui vẻ và phấn khởi, như thể rất tự tin vào thực lực bản thể của mình vậy.

“Ừ, nhất định rồi.” Tôi gật đầu và nói một cách chắc chắn, cho dù lời của tiền bối là thật hay giả, nhưng sự tương trợ của tiền bối chắc hẳn sẽ giúp ích rất nhiều.

Nhưng vừa dứt lời, bên ngoài phòng đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn tiền bối cũng theo đó mà lên tiếng: “Nhóc con, bạn của cậu đến rồi.”

Tiền bối vừa dứt lời thì cánh cửa đã lập tức bị mở ra.

“Cạch” một tiếng thì đã nhìn thấy vài bóng người bước vào.

Sau khi quay đầu nhìn lại thì phát hiện, người đến không phải ai khác mà chính là vài người bạn tốt và trưởng bối của tôi, cũng chính là năm người: Lão Tần Gia, lão Phong, Dương Tuyết, Tiểu Mạn và Từ Lâm Tĩnh.

Bọn họ vừa mới bước vào phòng thì lập tức nhìn thấy tôi đã tỉnh lại.

Sau đó nguyên một đám lộ ra sắc mặt kinh hỉ, lần lượt mở miệng nói: “Đinh Phàm, anh tỉnh rồi.”

Tôi mỉm cười: “Ừ, tỉnh được một lúc rồi. Mọi người, mấy ngày nay thực sự cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Giọng nói của tôi lộ ra một tia khàn khàn, mang theo sự biết ơn vô cùng. Trong suốt bốn mươi ngày rời đi này, nếu không có sự chăm sóc chu đáo của mọi người thì bản thân tôi đã chết từ lâu rồi.

Nhưng mọi người lại lần lượt lắc đầu, sau đó vội vàng vây quanh lại đây.

“Tiểu Phàm, con đang nói cái gì vậy! Quỷ chú của con đã được giải trừ rồi sao?” Lão Tần Gia đi tới bên giường, vội vàng nói.

Bình Luận (0)
Comment