“Đúng vậy đấy lão Đinh, quỷ chú của cậu đã được giải trừ rồi sao?” Lão Phong cũng xen vào.
Dương Tuyết ở bên cạnh lườm hai người bọn họ một cái: “Đinh Phàm có thể quay trở về, chắc hẳn là đã giải trừ được quỷ chú.”
“Hẳn là như vậy, đúng không!” Từ Lâm Tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói.
Chỉ có Tiểu Mạn là nhìn về phía tôi với vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi, muốn nhận được câu trả lời từ tôi.
Nhưng bản thân đang dựa vào giường bệnh như tôi lại ngây ngẩn cả người, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc và có chút như lọt vào trong sương mù mà nhìn bọn họ.
Bởi vì tôi hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì? “Quỷ chú” gì cơ,” giải trừ” cái gì chứ?
Tôi thực sự không biết bất cứ một cái gì cả, hoàn toàn ngơ ngác, mắt tôi mở to và nhìn về phía mấy người ở trước mặt.
Thẳng đến qua một hồi lâu thì mới có chút nghi ngờ mà lên tiếng hỏi: “Cái, cái quỷ gì chú?”
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi thì đều cảm thấy có chút không thích hợp. Lúc này lại nghe tôi nói vậy thì càng cau chặt mày.
“Này, chú Đinh, chú không phải là bị mất trí nhớ chứ? Chẳng lẽ chú không biết lần này chú xuống đó là để làm gì sao?”
Từ Lâm Tĩnh là người đầu tiên lên tiếng, mà đám người lão Phong, Dương Tuyết cũng trợn to hai mắt nhìn tôi.
Nhưng tôi lại cảm thấy buồn bực, bản thân tôi Vượt Âm thì có thể làm được gì? Còn không phải là vì trợ giúp Kỳ Lân tiền bối tìm kiếm thân thể của ông ấy ở trong hồ Trọng Tuyền thôi sao?
Tôi sửng sốt trong giây lát, sau đó nhìn thoáng qua chuôi kiếm cách đó không xa, rồi lại nhìn về phía bọn họ.
Bản thân cứ có cảm giác chính mình có phải là đã quên mất cái gì đó rồi không?
Tôi cố gắng hồi tưởng lại, nhưng lại phát hiện đầu óc có hơi đau nhói, mặc dù ký ức có chút mông lung, nhưng vẫn nhớ rõ rất nhiều chuyện chi tiết ở trong đó.
Tuy nhiên, sau khi tôi nhớ lại một lúc lâu thì vẫn không thể nhớ ra “Quỷ chú” là gì, cho nên đã mở miệng hỏi: “Tôi chỉ nhớ rõ, lần này xuống đó là để giúp Kỳ Lân tiền bối tìm kiếm thân thể.”
Nói xong, tôi liếc nhìn bao kiếm cách đó không xa, còn những người khác thấy tôi đang nhìn về phía góc phòng thì cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bao kiếm được đặt lặng lẽ ở trong một cái góc khuất.
Nhưng sau khi bọn họ xem xong chuôi kiếm thì đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hoàn toàn không biết tôi đang nói tới cái gì.
“Đinh Phàm, tiền bối gì cơ? Chẳng lẽ anh thực sự đã mang cái bao kiếm này về từ âm phủ?” Dương Tuyết hơi nhướng mày đẹp, lộ ra vẻ mặt hoàn toàn khó hiểu mà trịnh trọng nói.
Rốt cuộc thì chuyện này là sao? Tại sao bọn họ lại có vẻ như không tin tôi?
Nhưng tôi còn chưa kịp nói chuyện thì Lão Tần Gia lại đột nhiên lên tiếng: “Đừng hỏi nữa, tôi thấy bộ dạng này của Tiểu Đinh chắc hẳn là đã quên rồi, hoàn toàn mất đi toàn bộ ký ức về chuyện có liên quan đến quỷ chú này rồi.”
“Ôi trời, Lão Tần Gia con thấy lần này sau khi chú Đinh trở về thì có chút ngây ngốc. Chúng ta có nên tìm bác sĩ khoa thần kinh để khám cho anh ấy không?”
“Ừ, cái này thì có thể, lát nữa tôi sẽ lập tức liên hệ với chuyên gia khoa thần kinh!” Tiểu Mạn nghiêm túc nói.
Tôi dựa vào giường bệnh nghe bọn họ trao đổi, bộ dáng hoàn toàn không hiểu ra sao, cái quỷ gì chú, cái gì mất trí nhớ, rốt cuộc thì mấy người đang nói cái gì vậy?
Bởi vì trong lòng cảm thấy khó hiểu, cho nên tôi vội vàng hỏi: “Tôi quên mất cái gì rồi? Chẳng lẽ lần Vượt Âm này của tôi còn có mục đích khác sao?”
Mọi người nhìn thấy trên mặt của tôi tràn đầy sự hoài nghi mà mở miệng nói như vậy thì đều đồng loạt gật đầu.
Nhìn thấy bọn họ gật đầu như vậy thì trong lòng tôi càng “Lộp bộp” một tiếng, càng muốn biết lý do ở trong đó.
“Vậy mấy người nói cho tôi biết đi, tôi đã quên mất cái gì vậy?”
Tôi cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng mọi người lại liếc nhìn nhau một cái, sau đó chỉ thấy Dương Tuyết mở miệng nói với tôi một câu:
“Trước đây trên người của anh bị trúng quỷ chú âm hôn, dẫn đến hồn lực bị suy giảm, cần phải Vượt Âm rồi đến hồ Trọng Tuyền của Âm phủ để giải trừ quỷ chú. Chẳng lẽ hiện tại anh hoàn toàn không nhớ ra chút gì sao?”
Dương Tuyết đã hỏi ngược lại tôi một câu, nhưng hiện tại cho dù tôi có nghĩ nát óc thì cũng không nhớ ra được chuyện có liên quan đến “Quỷ chú” hay “Hồn lực bị suy yếu” gì đó.
Chỉ là mãi đến sau này tôi mới biết được, di chứng của lần thực hiện nghi thức này không chỉ giới hạn giữa tôi và Mộ Dung Ngôn.
Phàm là những người mà chúng tôi quen biết, khi chúng tôi ở trên tế đàn của hồ Trọng Tuyền và sau khi hoàn thành nghi thức, đều sẽ xuất hiện tình trạng ký ức bị thiếu hụt và kết nối không chính xác giữa các sự việc giống như hiện tại.
Không có một ai biết được sự thật, không một ai biết đến quá trình cũng như toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối của nó …
***********
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể nhớ ra chuyện liên quan đến “Quỷ chú”.
Nhưng khi nhìn thấy mọi người đều tỏ ra nghiêm túc như thế, cùng với những ký ức có phần hỗn loạn và mơ hồ ở trong đầu của tôi.
Tôi nghĩ có lẽ tôi thực sự đã mất trí nhớ, nhưng tất cả những thứ này có khả năng chính là hiện thực và tôi cần phải chấp nhận nó.