Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1476

Chương 1476 Chương 1476

Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, mà trong tay tôi cũng không có bằng chứng.

Hơn nữa điểm vô lý nhất ở trong đó là nếu lúc đó Biện Thành Vương đã thực sự phát hiện ra tôi là một tên quỷ sai giả mạo, thậm chí là một con quỷ giả không có nhận quỷ tâm, vậy tại sao ông ấy lại không bắt tôi ngay lúc đó? Tại sao còn chủ động để tôi đi? Mà đây cũng là điều khiến tôi cảm thấy nghi ngờ nhất.

Tôi vừa nói đến đây thì cũng bày tỏ sự nghi hoặc ở trong lòng, cũng muốn để cho mọi người giúp tôi phân tích.

Sau khi mọi người nghe xong, quả nhiên là đã lâm vào trầm mặc, trong mắt lộ ra một tia ngưng trọng.

Mãi một lúc sau, Từ Lâm Tĩnh mới là người đầu tiên lên tiếng:

“Chú Đinh, nếu chiếu theo lời của chú nói như vậy thì có khả năng Diêm Vương không có phát hiện ra chú?

Có thể là ông ấy yêu dân như con, cho nên mới dừng lại và thuận miệng hỏi chú một chút mà thôi.

Nếu thực sự phát hiện ra chú là một tên quỷ sai giả, e rằng chú đã bị bắt và bị ném vào mười tám tầng địa ngục rồi...”

Ngay khi Từ Lâm Tĩnh vừa dứt lời, Dương Tuyết lại phản bác:

“Tôi lại không cho là vậy, Biện Thành Vương là đấng tối cao của Âm phủ. Ông ấy cũng là một vị thần linh ở trong mắt chúng ta, còn là một vị thần kiểm soát thành Uổng Tử và thống lĩnh muôn vàn quỷ hồn.

Chẳng lẽ còn nhìn không ra một con quỷ không có nhận quỷ tâm sao?

Tôi nghĩ Biện Thành Vương cố ý dừng lại, hơn nữa còn cố ý dò hỏi Đinh Phàm.

Về phần lý do tại sao ông ấy lại để Đinh Phàm đi thì tôi đoán không ra...”

Dương Tuyết nghiêm túc nói, nhưng lời của cô ấy vừa dứt.

Thanh âm của Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh cũng vang lên:

“Tôi cũng đồng ý với quan điểm của Dương Tuyết, thân là đấng tối cao của Âm phủ, chắc chắn là đã nhìn ra lão Đinh có vấn đề gì đó.

Theo tôi nghĩ, sở dĩ ông ấy buông tha cho lão Đinh có khả năng là đã nhìn ra động cơ của lão Đinh, biết lão Đinh là người tốt, cho nên mới hỏi ra câu cậu có tuân thủ pháp luật hay không là để lão Đinh có được một con đường sống.

Tôi nghĩ ông ấy làm như vậy là để cảnh cáo cậu.” Phong Tuyết Hàn cũng phân tích, trầm giọng nói.

Tiểu Mạn và Lão Tần Gia nghe xong cũng cảm thấy có lý.

Người ta là thần linh của Âm phủ, là chủ nhân của muôn vàn quỷ hồn. Nếu ngay cả quỷ hồn thật giả cũng nhìn không ra thì đúng là không thể nói nổi.

Nếu lúc đó nhìn ra tôi có vấn đề, nhưng cuối cùng lại không la lên và buông tha cho tôi.

Như vậy thì chỉ có thể nghĩ tới một lý do, đó chính là giống như những gì lão Phong đã nói.

Biện Thành Vương cho rằng tôi là một con người tốt, một con quỷ tốt, cho nên mới mắt nhắm mắt mở tha cho tôi…

Sau khi trải qua một trận phân tích của mọi người, tôi lập tức cảm thấy khả năng này thực sự rất cao.

Bằng không, tại sao xa giá của Biện Thành vương lại dừng ngay cạnh tôi?

Tại sao lại chủ động hỏi vài câu khiến tôi có chút không thể hiểu được vấn đề?

Tôi cố gắng nhớ lại toàn bộ quá trình ở thành Uổng Tử, nhưng loáng thoáng lại cảm thấy quả thực quá trình này hơi “kỳ lạ”.

Có lẽ chuyện mà bản thân tôi có thể đi vào thành Uổng Tử và cuối cùng hoàn dương, thật sự là vì minh quân Biện Thành Vương đã khai ân và để tôi đi, nhưng còn chân tướng của viện này là như thế nào thì tôi không thể hiểu hết được.

Điều tôi có thể làm nhiều nhất là thắp vài nén nhang cho Biện Thành Vương và từ nay ngoan ngoãn làm một người trừ tà chính đạo.

Nghĩ tới đây, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục nói:

“Được rồi! Chúng ta không nói đến chuyện của Biện Thành Vương nữa. Sau khi xa giá của Biện Thành Vương rời đi, tôi đã lập tức tiến vào thành Uổng Tử. Khung cảnh ở bên trong có thể coi là một tòa ngục tù ba chiều, giam giữ quỷ hồn nhiều vô số kể...”

Sau đó, tôi lại kể cho mọi người nghe từng cảnh tượng mà tôi đã thấy ở bên trong thành Uổng Tử.

Bên trong thành Uổng Tử giống như một tòa nhà chọc trời, nhưng những tòa nhà này đều được làm bằng khung sắt, bên trong có vô số lỗ sắt, là nơi giam giữ rất nhiều quỷ tù.

Tôi tiếp tục nói, thẳng cho đến khi nhắc đến việc tôi gặp được một nữ quỷ đang chạy trốn, mọi người lại trở nên căng thẳng.

“Mẹ nó, nữ quỷ chạy trốn? Kích thích như vậy sao?” Từ Lâm Tĩnh lộ ra vẻ mặt hưng phấn, giống như đang nghe kể chuyện kinh dị vậy.

“Cô ấy, cô ấy có làm cậu bị thương không?”Vẻ mặt của Tiểu Mạn khẩn trương, cũng muốn biết kết quả phía sau.

Dương Tuyết, Lão Tần Gia và lão Phong đều mở to hai mắt nhìn, đều không ngờ rằng chuyến đi đến Âm phủ này của tôi lại có nhiều khúc chiết ly kỳ đến như vậy, ở dưới Âm phủ lại có một thế giới khác.

Tôi mỉm cười và lắc đầu: “Tớ không sao, nữ quỷ kia cũng không hề làm tổn thương tớ. Hơn nữa bọn tớ còn hợp tác, cùng nhau đi chung đường, thậm chí cùng nhau hoàn dương …”

“Cái gì? Lần này ngoại trừ con ra, còn có một nữ quỷ cùng con hoàn dương sao?” Lão Tần Gia kinh ngạc hỏi.

“Không thể nào? Anh cư nhiên lại cùng một nữ quỷ bỏ trốn hợp tác với nhau? Chẳng lẽ anh không sợ về sau quỷ sai sẽ tìm tới cửa nhà anh, kéo anh xuống hỏi tội sao?” Dương Tuyết cũng nói.

Bình Luận (0)
Comment