Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1475

Chương 1475 Chương 1475

Sau khi thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng như vậy thì đã đổi chủ đề khác: “Đinh Nguyên Bảo, cậu kể cho tớ nghe trải nghiệm khi xuống âm phủ của cậu đi? Nhất định là rất nguy hiểm và rất kích thích đúng không?”

Mọi người vừa nghe thấy lời này thì lập tức trở nên thích thú, hai mắt tỏa sáng.

Mặc dù không ai có thể trường sinh bất lão, sau này đều sẽ chết, nhưng cái lộ trình đi xuống này của tôi thì bất cứ ai cũng đều sẽ phải trải qua, cho nên nếu có thể biết trước thì đương nhiên cầu mà không được.

Sau đó nguyên một đám mở to hai mắt nhìn, mang theo dáng vẻ hưng phấn mà nhìn về phía tôi.

“Đúng đúng đúng, chú Đinh mau nói nhanh đi, bốn cái quan ải ở trên đường Hoàng Tuyền chú đã vượt qua như thế nào vậy?”

“Đinh Phàm, trên đường Hồi Hồn anh đã nhìn thấy cái gì?”

“Lão Đinh, cậu có nhìn thấy sư phụ của tôi không?”

“Đúng vậy, lão Đinh và lão Độc ở dưới đó thế nào?”

Mọi người đều mở miệng, hỏi ra từng cái vấn đề khiến bọn họ quan tâm nhất.

Thân thể của tôi vốn đã có chút mệt mỏi, nhưng lúc này cũng đang chấn động tinh thần.

Bởi vì một đường đi tới này đúng là không thể diễn tả chỉ bằng hai chữ “Kích thích”, mà phải nói là một sự khúc triết ly kỳ, mạo hiểm vạn phần.

Cho nên tôi mỉm cười, đồng thời lên tiếng: “Được, để tôi kể cho mọi người nghe vậy! Vậy thì, vậy thì bắt đầu từ cảm giác sau khi hồn phách rời khỏi cơ thể nói lên đi…”

Kế tiếp là sau khi hồn phách rời khỏi thân thể, làm sao để đi đến Âm lộ, Âm lộ là một nơi như thế nào, làm thế nào để đến được Lưỡng Giới Sơn rồi làm thế nào để tới được thành Hơn Nửa Bước, tiếp theo đó là làm sao để mở tài khoản ở thành Hơn Nửa Bước, mua vé xe lửa, vân vân… toàn bộ nói ra ngoài.

Đồng thời, tôi cũng muốn xác định số tiền trong tài khoản của mình đến từ đâu.

Quả nhiên đúng như tôi đoán, hóa ra là sau khi tôi Vượt Âm. Tiểu Mạn đã trực tiếp liên lạc với thư ký riêng của mình, mua toàn bộ vật tư từ một số nhà máy sản xuất tiền âm phủ ở trong nước, hơn nữa còn phải sản xuất hết công suất trong 24 giờ và đốt thẳng cho tôi.

Ngoài ra, giá trị công đức của tôi luôn ở số dương nên số dư trong tài khoản của tôi tăng lên khủng khiếp, cuối cùng đạt đến một giá trị siêu to khổng lồ.

Chính vì điều này đã mang lại cho tôi một lượng kinh phí vô cùng lớn cho các hoạt động của tôi ở trong Âm phủ. Đặc biệt là ở Tháp Tiêu Dao.

Nếu không phải bản thân đã mua được Âm Thảo Hoàng Tuyền và Bạch Cốt Âm Đan để trợ giúp tiền bối khôi phục một chút hồn lực thì thật đúng là không có cách nào có thể che được Hắc Quang Bảo Kính ở trên hồ Trọng Tuyền…

Càng nói, tôi càng hưng phấn, nước bọt tuôn ra như mưa.

Kết quả là mới nói đến chuyện bị Diêm Vương kêu hỏi ở dưới thành Uổng Tử thì nhân viên y tế đã tới.

Sau khi nhân viên y tế này thấy tôi đã tỉnh thì lập tức làm kiểm tra ngay tại chỗ cho tôi, còn yêu cầu mọi người ra ngoài.

Mọi người vừa nghe đến đó thì đã nhiệt huyết sôi trào và hồi hộp vạn phần.

Đúng lúc này, ngay khi vừa nhìn thấy nhân viên y tế xuất hiện thì không khỏi có chút mất hứng.

Nhưng vì sức khỏe của cơ thể tôi, cho nên cũng rất phối hợp mà đi ra ngoài chờ đợi.

Tuy nhiên, cho dù bọn họ đã đi ra tới bên ngoài rồi thì vẫn còn đang đàm luận và phân tích.

Phân tích xem là tôi đã trốn thoát như thế nào dưới mí mắt của Diêm vương, Diêm vương đã hỏi tôi những gì, vân vân…

Ngay khi nhìn thấy điều này, tôi cũng không nhịn được mà nở một nụ cười nhàn nhạt.

Trở về là tốt rồi, cho dù ở dưới đó bản thân có là người vô cùng giàu có đi chăng nữa thì cũng không mua được một lần tim đập, một lần hô hấp, một cơ hội để sống lại…

*******

Tôi phối hợp với bác sĩ để làm kiểm tra toàn diện thêm lần nữa, tuy thể trạng của tôi không được tốt lắm nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.

Còn đám người Lão Tần Gia và Dương Tuyết đều đang yên tĩnh chờ đợi ở bên ngoài.

Sau khi kiểm tra xong, bởi vì tình trạng của tôi đã tương đối ổn định nên bác sĩ cho phép chúng tôi tiếp tục giao lưu với nhau.

Vì vậy mà mọi người lại lần nữa quay vào trong phòng. Vừa đến phòng bệnh, Từ Lâm Tĩnh đã lo lắng nói: “Chú Đinh, mau, mau nói tiếp đi, Diêm Vương đã nói gì với chú vậy?”

“Đúng vậy! Anh thân là một người nhập cư trái phép, tại sao lại có thể tránh được pháp nhãn của Diêm Vương vậy?” Dương Tuyết cũng lên tiếng.

Ba người Lão Tần Gia, lão Phong và Tiểu Mạn cũng đều mở to hai mắt nhìn chờ đợi tôi nói tiếp.

Trên khóe môi của tôi gợi lên một tia mỉm cười, sau đó cũng không chút do dự mà nhanh chóng mở miệng kể lại kỹ càng tỉ mỉ về tình hình lúc đó, cũng như một số vấn đề của Biện Thành Vương, vì sao tôi lại xuất hiện ở thành Uổng Tử, hay liệu tôi có hoàn thành nhiệm vụ và có tuân thủ luật pháp hay không.

Chỉ ba cái vấn đề này, ba cái vấn đề rất đơn giản, đã khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng và rối rắm suốt cả đường đi.

Nhưng trước sau tôi vẫn luôn tự hỏi, liệu Biện Thành Vương có thực sự phát hiện ra thân phận thực sự của tôi, cho nên mới cố tình dừng lại hay không? Sau đó ông ấy hỏi tôi ba câu hỏi này, liệu chúng có ý nghĩa sâu xa nào không, vân vân.

Bình Luận (0)
Comment