Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1478

Chương 1478 Chương 1478

Tà giáo cường thế xuất thế, các môn phái lớn đều đang gặp phải nguy hiểm.

Điều này quả thực là đã khiến cho phe chính đạo chúng tôi mất đi thế chủ động và trông như thể sắp có một cơn bão lớn đang ập đến.

Tôi vốn muốn hỏi thêm một số thông tin có giá trị nhưng kết quả là nhân viên y tế lại đến rồi nói là tôi cần phải nghỉ ngơi và để tất cả bọn họ ra ngoài.

Mọi người cũng không còn cách nào khác ngoài việc để tôi nghỉ ngơi trước, còn về việc liên quan đến của các tông phái, chúng tôi thật sự không thể nhúng tay vào được.

Vì vậy, mọi người đều rời khỏi phòng bệnh và kêu tôi nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến khi tôi tỉnh ngủ thì lại đến thăm tôi.

Còn bản thân tôi, sau khi nói chuyện nguyên một buổi sáng thì đúng là có chút mệt mỏi, cho nên cũng không gượng chống được nữa mà gật đầu một cái.

Sau đó chào tạm biệt mọi người, để y tá thay bình truyền nước rồi tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc thì đã ngủ thiếp đi, giấc ngủ này kéo dài nửa ngày.

Ngay sau khi tôi thức dậy thì trời đã tối rồi, lúc này tôi chỉ cảm thấy bụng rất đói, cho nên đã bò dậy và ấn chuông gọi y tá, y tá cũng rất nhanh đã chạy tới, tôi thấy y tá đã đến thì nói bản thân đói bụng, nhưng vẫn phải ăn cái gì đó phù hợp với tình trạng hiện tại của mình.

Vị y tá này cũng rất chu đáo, bảo tôi đợi trong phòng một lát để cô ấy đi lấy đồ ăn cho tôi.

Bệnh viện tư nhân tuy đắt đỏ nhưng cũng có chỗ tốt của nó, dịch vụ càng thêm nhân đạo hơn.

Sau khi y tá rời đi, tôi cũng ngồi dậy nhưng vẫn cảm thấy hai chân còn có chút lơ lửng, mới vừa đạp lên trên mặt đất thì đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ rồi, nhưng sau khi hai chân tiếp xúc với mặt đất một lát thì lại khiến tôi có cảm giác rất thoải mái.

Vì vậy mà tôi muốn thử đi vài vòng qua lại ở trên mặt đất, lúc này tôi nhìn thấy một cái cân ở trong phòng thì đi tới cân thử, nhưng kết quả của việc cân này lại khiến tôi ngân ngẩn cả người.

Chỉ trong vòng 40 ngày ngắn ngủi thôi mà thể trọng của tôi đã giảm mạnh xuống chỉ còn 38 kg, sau đó lại nhìn bản thân, quả thực là đã gầy đi rất nhiều.

Với chiều cao 1m78, giờ đây nó không khác gì một chiếc sào phơi quần áo.

Sau khi lắc đầu vài cái, tôi thật sự không ngờ, lần Vượt Âm này lại làm tổn thương thân thể của chính mình lớn tới mức đó. Nhưng cũng may là ít nhất bản thân đã giải trừ được quỷ chú.

Về phần cơ thể, sau khi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thật tốt thì hẳn là có thể trở lại trạng thái ban đầu.

Vừa nghĩ tới đây, tôi đã đi đến bên cạnh cửa sổ rồi nhìn về phía đường phố tối tăm cùng với làn gió hơi lạnh, cảnh tượng này khiến tôi có một loại cảm giác không nói nên lời.

Sau khi hơi nhắm hai mắt lại, sử dụng cơ thể để vận chuyển đạo khí lần đầu tiên sau khi hồi hồn.

Nhưng ngay khi vận chuyển thì đã khiến tôi kinh ngạc phát hiện, mặc dù thân thể của tôi đã suy yếu đi rất nhiều, nhưng khí ở trong đan điền lại vô cùng dồi dào.

Thậm chí ngay lúc tôi vận chuyển đạo khí, khí ở trong cơ và tĩnh mạch của mình lại trở nên dày hơn và mạnh mẽ hơn.

Không chỉ có như thế, ngay tại lúc tôi điều khiển đạo khí thì nó càng mượt mà hơn.

Nếu đánh giá từ cấp độ này, tu vi của tôi bất tri bất giác đã đột phá đến Đạo Quân trung kỳ, mà một chuyện ngoài ý muốn như vậy đã khiến cả người tôi choáng váng ngay tại chỗ.

Chết tiệt, chỉ bằng một lần Vượt Âm tiêu tốn 40 ngày ở dương gian, đi qua Âm phủ bốn tháng mà tu vi của chính mình không ngờ lại đột phá một cấp độ nhỏ một cách khó hiểu như vậy?

Hơn nữa, cấp độ của đạo khí còn không thể hiểu được mà trở nên thâm hậu như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, có khả năng việc này có liên quan đến việc hồn lực của tôi đã tăng lên.

Trong bốn tháng ở Âm phủ, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện. Thậm chí còn ngâm mình trong hồ Trọng Tuyền, có lẽ là vì hồn phách cường đại, cho nên mới góp phần thúc đẩy sự gia tăng của tu vi.

Còn về phần có phải như vậy hay không thì không có cách nào xác định được, nhưng tu vi của bản thân đúng là đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong lúc tôi đang đứng ở bên cửa sổ suy nghĩ thì cánh cửa lại lần nữa bị đẩy ra.

Sau đó chỉ nghe một giọng nói mơ hồ vang lên: “Tiên sinh, bữa ăn của ngài đã sẵn sàng!”

Nghe đến đó, tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh, sau đó thì thấy một y tá đeo khẩu trang đang bưng một mâm đồ ăn đi đến.

Mặc dù vị y tá này đeo khẩu trang nhưng tôi có thể khẳng định là mình chưa từng gặp người này trước đây.

Tuy nhiên, bệnh viện này có nhiều y tá như vậy nên tôi cũng không để ý mà chỉ nói một câu: “Đặt nó ở đó đi!”

Y tá kia nghe vậy thì gật đầu: “Được, tiên sinh!”

Vừa nói, đối phương vừa đi tới đặt mâm đồ ăn lên bàn trà ở trong phòng bệnh, bởi vì lúc này tôi cảm thấy rất đói nên đã ngồi xuống.

Sau đó nhìn vào các món ăn ở trên mâm, nào là cháo rau, súp gà và các món ăn kèm, mà đây đều là một ít thực phẩm thanh đạm, dễ tiêu hóa.

Lúc này tôi cũng không rảnh lo nhiều như vậy, chỉ cảm thấy nó rất thơm.

Bình Luận (0)
Comment