Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1488

Chương 1488 Chương 1488

Dương Tuyết ở bên cạnh lại gật đầu: “Đúng vậy, là tà giáo Mắt Quỷ. Tối hôm qua chúng con cũng đã phân tích chuyện này, có khả năng là vị trí của chúng ta đã bị bại lộ, cho nên chúng con dự định hôm nay sẽ cho Đinh Phàm xuất viện, trở lại thị trấn Thanh Thạch.

Dù sao nơi đó cũng có Hồ tộc che chở. Hơn nữa ở phía bên cạnh cũng có Âm lộ, quanh năm có âm sai và âm binh hoạt động.

Cho dù đám giáo đồ của tà giáo Mắt Quỷ này có càn rỡ đến đâu thì ở thị trấn Thanh Thạch vẫn sẽ có chút kiêng kị.”

Lão Tần Gia thấy tôi vất vả lắm mới có thể hoàn dương, lại thêm việc nghe được chuyện tối hôm qua tôi bị dư nghiệt của tà giáo Mắt Quỷ nhắm tới.

Cho nên sau khi nghe Dương Tuyết nói xong thì ông ấy cũng không hề nghĩ ngời mà lập tức nói một câu: “Đừng đợi nữa, hiện tại chúng ta lập tức làm thủ tục xuất viện.

Đúng đúng, hiện tại tôi lập tức đi ngay đây, còn mấy đứa cứ đợi ở đây, một lát nữa chúng ta cùng mang Tiểu Phàm trở về trấn Thanh Thạch dưỡng sức.”

Nói xong, Lão Tần Gia không đợi có người lên tiếng thì đã xoay người vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Thấy Lão Tần Gia vội vàng chạy ra ngoài như vậy, lão Phong lạnh lùng nói một câu:“Tôi đi xem...”

Nói xong, lão Phong cũng đi theo ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại tôi, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh.

Từ Lâm Tĩnh nhìn thấy Lão Tần Gia và lão Phong đều đã đi làm giấy xuất viện cho tôi thì duỗi người nói: “Ai nha, ở bệnh viện hơn một tháng. Chú xem tôi vừa đói vừa gầy, sau khi trở về có muốn mời chúng tôi ăn một bữa ngon không?”

“Ha ha ha, không thành vấn đề. Chiều nay tại quán ăn, muốn gọi món gì thì gọi đi.” Tôi vui vẻ nói.

Kết quả là Từ Lâm Tĩnh lại trợn mắt nhìn tôi một cái: “Chú Đinh, chúng tôi đã chăm sóc chú hơn một tháng mà chú chỉ đãi chúng tôi ở quán ăn khuya thôi sao?”

Tôi có chút bất lực, hiện tại bản thân cũng không ở trong Âm phủ, sau khi trở về dương gian thì bản thân lại biến thành một tên nghèo rách mùng tơi, số dư trong thẻ của tôi cũng không còn nhiều, có thể đi ăn ở một quán ăn khuya thì đã không tồi rồi.

Cho nên tôi cảm thấy có chút xấu hổ mà nói: “Cái đó, vậy cô muốn đi ăn ở đâu?”

Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết nhìn thấy tôi lộ ra vẻ mặt bị dọa sợ như vậy thì lập tức cùng nhau cười thành tiếng.

Sau đó chỉ nghe Dương Tuyết nói: “Đinh Phàm, Tĩnh Tĩnh người ta chỉ trêu anh thôi! Kêu anh mời một bữa, chứ đâu có muốn mạng của anh đâu, cần gì phải khẩn trương như vậy chứ?”

Vừa nghe lời này, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Dương Tuyết cũng biết hoàn cảnh hiện tại của tôi, lúc trước sau khi kiếm ra tiền, sư phụ còn khấu trừ 80% tiền của tôi.

Hơn nữa những lúc bản thân có tiền, chi phí tiêu dùng cũng cao, bản thân tôi còn hay ra ngoài quán ăn khuya uống rượu với lão Phong, cho nên sớm đã tiêu đến không còn mấy đồng.

Thậm chí tôi còn không biết số tiền đó sư phụ đã dùng ở chỗ nào, cho nên sau khi kế thừa tài sản từ ông ấy, ngoại trừ cửa hàng ra thì hầu như không có tiền mặt hay tiền tiết kiệm nào.

Nhưng hiện tại bản thân tôi cũng không dám nói ra hiện trạng của mình nên chỉ có thể lắc đầu, đồng thời chuyển chủ đề:

“Học kỳ này của hai người sắp được nghỉ rồi phải không?”

“Ừm! Nửa tháng nữa là thi rồi, làm sao vậy?” Dương Tuyết trả lời, sau đó ngồi ở bên cạnh bắt đầu gọt táo.

“Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi.”

“Có cái gì tốt để hỏi sao? Hay là sau khi chúng tôi được nghỉ thì cùng nhau đi thám hiểm đi?” Từ Lâm Tĩnh hưng phấn nói.

“Thám hiểm? Đi đổ đấu à?”

Từ Lâm Tĩnh không nói nên lời: “Chú Đinh, chú đang suy nghĩ cái gì vậy? Trước đó tôi có nghe Tam sư huynh Tống Sơn Hà nói, cách nơi này của chúng ta khoảng ba trăm dặm có một cái sơn cốc.

Sơn cốc đó được gọi là Sơn Cốc Hắc Ám, nơi đó có khả năng là một phân đà của tà giáo Mắt Quỷ.

Nếu không thì nửa tháng sau, chúng ta đi tới đó làm một lần trinh sát, thế nào?” Từ Lâm Tĩnh hào hứng nói, còn nói một cách thần bí nữa.

Nhưng khi tôi nghe đến cái tên “Tống Sơn Hà” thì đã cảm thấy có chút không đáng tin cậy.

Cái tên Tống Sơn Hà này là Tam sư huynh smart của Từ Lâm Tĩnh, tên trên mạng là cái gì mà “Đến chết vẫn yêu tiểu Tuyết Tuyết.”

Thực lực của anh ta còn có thể chấp nhận được, nhưng bản thân anh ta lại khiến người ta cảm thấy không đáng tin cậy, tin tức được truyền ra từ chỗ của anh ta tựa hồ cũng không đáng tin.

“Từ Lâm Tĩnh, lời nói của vị Tam sư huynh kia của cô không đáng tin cậy chút nào. Cách cư xử của anh ta giống như một tên Smart vậy.” Tôi trực tiếp trêu chọc một câu.

Nhưng Từ Lâm Tĩnh lại không cho là đúng: “Đây là sự thật. Tam sư huynh của tôi nói, chuyện này là trong lúc anh ấy đi hồi báo nhiệm vụ cho sư môn, đã vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa chưởng môn và Trần sư thúc.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Lâm Tĩnh, tôi cảm thấy cô ấy không hề nói dối.

Hơn nữa, phân đà của đám tà giáo Mắt Quỷ này quả thực có ở khắp nơi trong Cửu Châu này, thế lực cũng rất cường đại.

Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng lần nữa thì Dương Tuyết đã nói: “Được. Đinh Phàm, anh nghĩ thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment