Dương Tuyết trực tiếp đồng ý rồi, hơn nữa bản thân tôi cũng có cừu hận với Mắt Quỷ, cũng đang có dự định chủ động ra tay đây.
Nếu chuyện này là thật thì việc đi đến cái nơi gọi là Sơn Cốc Hắc Ám để điều tra một chút cũng không phải là không thể. Cho dù không phải thì cũng coi như là đi du lịch một chuyến.
Nghĩ đến đây, tôi cũng gật đầu nói: “Được, đợi hai người học xong học kỳ này. Chúng ta lập tức xuất phát.”
Từ Lâm Tĩnh rất có hứng thú đối với việc bắt yêu bắt quỷ, cho nên lần nào nói đến việc này cũng đều lộ ra dáng vẻ hưng phấn chết đi được.
Lần này lại nhìn thấy tôi và Dương Tuyết đều gật đầu đồng ý thì cả người cao hứng đến mức nhảy dựng lên.
Nhưng đúng lúc này, Lão Tần Gia và lão Phong cũng đã quay trở lại.
Hiện tại các dấu hiệu sinh tồn của tôi đã trở lại bình thường, cũng đã hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn xuất viện, cho nên sau khi nhìn thấy bọn họ đã hoàn tất thủ tục xuất viện, tôi cũng không muốn ngồi ngây ngốc ở chỗ này nữa mà đi sang một bên thay quần áo, cũng như mang theo một ít hành lý của mình rồi trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, tôi dùng điện thoại di động của lão Phong gọi cho Tiểu Mạn.
Dù sao hơn một tháng trời này, bản thân tôi chắc chắn là đã phải chi một khoảng tiền thuốc men cực kỳ cao.
Hơn nữa tất cả những thứ này đều do Tiểu Mạn gánh chịu thay cho tôi, nếu không có Tiểu Mạn, có lẽ tôi đã không còn sống đến ngày hôm nay.
Có lẽ là do Tiểu Mạn đang họp, cho nên không có ai trả lời điện thoại...
Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi chỉ cảm thấy toàn thân thần thanh khí sảng. Mọi khó chịu trước đây của tôi đều biến mất.
Chỉ là bản thân có hơi gầy ốm một chút mà thôi.
Sau khi lại lần nữa đi đến vị trí mà tối hôm qua tôi đã giết chết con Mèo Yêu kia thì phát hiện, trên mặt đất cũng chỉ còn dư lại từng vết bẩn màu đen thùi lùi, còn đống thịt nát kia đã sớm biến mất không thấy.
Sau đó tôi cũng không để ý đến nó nữa, chỉ gọi một chiếc taxi rồi cùng cả nhóm trực tiếp quay trở lại thị trấn Thanh Thạch...
********
Lấy thời gian của bản thân mình mà tính toán, tôi đã rời khỏi thị trấn Thanh Thạch và rời khỏi nhà của mình được bốn tháng, mà ở trong lòng tôi vẫn rất nhớ tổ ấm của chính mình.
Mặc dù đêm qua tôi đã bị Mèo Yêu đánh lén nhưng lúc này đã có thể trở về nhà, cho nên nhìn chung, tâm tình vẫn cảm thấy rất tốt.
Trên đường đi, chúng tôi nói chuyện cười đùa với nhau, bầu không khí cũng rất hòa hợp.
Bởi vì ở đây có bác tài, cho nên chúng tôi vẫn luôn không đề cập gì đến những chuyện về Đạo môn, về tà giáo gì đó, thay vào đó là nói một số chủ đề nhẹ nhàng hơn.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Tuyết đột nhiên vang lên.
Sau khi Dương Tuyết cầm ở trong tay nhìn thoáng qua thì dùng tay cọ vào người tôi: “Huệ Nhi gọi tới, chắc chắn là lại hỏi thăm về tình hình hiện tại của anh rồi!”
Lão Tần Gia đang ngồi ở trên ghế phụ, còn bốn người chúng tôi thì ngồi ở ghế sau.
Lúc này có hơi chen chúc nhau, cho nên ngay khi Dương Tuyết nói như vậy, tôi đã mở to hai mắt nhìn.
Sau đó nhìn chằm chằm vào Dương Tuyết, mà Dương Tuyết cũng đã tiếp nhận cuộc gọi: “Alo, Huệ Nhi!”
“Alo, Tuyết Nhi! Hôm nay Đinh Phàm đã khá hơn chút nào chưa?” Giọng nói trong trẻo của Ngô Huệ Huệ phát ra từ điện thoại.
Dương Tuyết quay lại nhìn tôi một cái, sau đó lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị, mà lúc này tất cả mọi người đang ở trong xe đều yên lặng.
“Ừm, anh ta đang tung tăng nhảy nhót, rất khỏe!”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi. Vậy khi nào Đinh Phàm có thể xuất viện?”
Ngô Huệ Huệ lộ ra một tia hưng phấn mà mở miệng nói.
“À! Đinh Phàm đã xuất viện rồi, chúng tôi đang ở trên xe, hay là cô nói với anh ta vài câu đi?” Dương Tuyết nói.
“Hả, được!” Trong giọng điệu của Ngô Huệ Huệ mang theo một chút vui sướng.
Ngay sau đó, Dương Tuyết đã đưa điện thoại ở trong tay của mình cho tôi: “Nói đi! Huệ Nhi đang ở nơi khác làm việc, nhưng cứ ba ngày hai đầu đều gọi điện cho tôi, người ta vẫn luôn quan tâm tới anh đó.”
Nói tới đây, trong ánh mắt của Dương Tuyết dường như còn mang theo một tia oán trách.
Tôi xấu hổ cười cười rồi cầm lấy điện thoại: “Xin chào, Ngô Huệ Huệ. Tôi là Đinh Phàm.”
“Đinh Phàm, anh thấy khỏe hơn chưa?” Giọng điệu ở trong điện thoại mang theo một tia kích động.
“Ừm, tôi đã không sao rồi. Còn cô thì sao? Cô đang công tác ở đâu? Quá trình quay bộ phim mà lần trước cô kể với tôi thế nào rồi?” Tôi dò hỏi.
“Hiện tại tôi đang ở núi Vũ Di, hiện đang quay video quảng cáo phim, sau khi tôi xong việc sẽ tới thăm anh!”
“Việc này đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ sợ fan hâm mộ của cô quá nhiều, tôi sẽ bị choáng ngợp …” Tôi trêu chọc một câu.
Ngô Huệ Huệ cũng phát ra tiếng cười “ha ha” và dường như rất vui vẻ.
Sau đó, chúng tôi lại trò chuyện thêm vài phút. Không khí rất tốt, rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười “ha ha ha”.
Cuối cùng, vì đạo diễn thúc giục Ngô Huệ Huệ, cho nên lúc này đối phương mới chịu cúp điện thoại.
Nói chung hiện tại Ngô Huệ Huệ đang phát triển rất tốt.
Hiện nay, cô ấy đã trở thành người mới của công ty giải trí Thiên Tinh, chỉ cần cô ấy không làm ra sai lầm lớn và cứ tiếp tục theo cái đà này thì vấn đề xông lên tuyến một tuyến hai cũng không phải là vấn đề lớn.