Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1490

Chương 1490 Chương 1490

Sau khi cúp điện thoại, Dương Tuyết thấy trên mặt tôi vẫn còn treo nụ cười, cũng không biết cọng dây thần kinh nào không đúng đã giật lấy điện thoại ở trong tay tôi rồi nói: “Cười phóng đãng như vậy, có phải là đang suy nghĩ đến cái gì rồi không?”

Lời này vừa nói ra, lão Phong và Từ Lâm Tĩnh đang ngồi ở bên cạnh đều bật cười thành tiếng.

Nhưng bản thân tôi đang ngồi ở bên cạnh cô ấy thì cả người lại ngơ ngác.

Trên môi chỉ treo có một nụ cười, vậy mà đã vô duyên vô cớ trở thành “phóng đãng” rồi sao?

Mà điều này cũng làm lòng tôi như vỡ vụn: “Tôi đâu có nghĩ cái gì đâu? Chẳng lẽ ngay cả cười cũng không được cười sao?

Kết quả là Dương Tuyết đã khoanh tay trước ngực, “hừ” với tôi một tiếng rồi xoay đầu đi, như thể vẫn còn tức giận.

Mà điều này cũng khiến tôi không hiểu ra sao, không thể hiểu được, ngay cả Lão Tần Gia đang ngồi ở trên ghế phụ, sau khi nhìn vào gương chiếu hậu thì cũng bất động thanh sắc mà lộ ra một nụ cười khẽ.

Tiếp theo, Dương Tuyết có chút trầm mặc ít lời và không để ý nhiều đến tôi, điều này cũng khiến tôi cảm thấy khá ngượng ngùng, cũng không biết bản thân đã đắc tội cô ấy ở chỗ nào…

Trước đây tôi đã từng nghe người ta nói, lòng của phụ nữ như mò kim đáy biển, thật đúng là có chuyện như vậy thật, trở mặt còn nhanh hơi cả lật bánh tráng, thật đúng là khó hiểu mà.

Không lâu sau, chúng tôi đã đến thị trấn Thanh Thạch.

Hiện tại vẫn còn sớm, cho nên mọi người quyết định đi tới Bách Thảo Đường của lão Phong trước, dù sao hơn một tháng này nhà tôi cũng không có ai, ngay cả ly nước cũng không có để uống.

Vừa về đến cửa thì đã gặp phải dì Lưu đang giao cơm trưa.

Dì Lưu cũng tiến đến chào hỏi tôi, còn hỏi tôi đã hết bệnh chưa.

Sau đó bà ấy nói là tôi bị viêm dạ dày cấp tính thôi, tại sao lại nằm viện lâu như vậy, còn gầy đến mức thành cái sào phơi đồ như thế.

Lúc đó bản thân tôi còn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, mãi một lúc sau mới nghĩ ra.

Đây hẳn là cái cớ mà đám người Lão Tần Gia đã tìm cho tôi, cho nên tôi đã lập tức gật đầu một cái rồi nói là do bệnh viêm dạ dày của mình có hơi nghiêm trọng, phải ăn cơm ở bệnh viện cho nên mới gầy đến mức này, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bình phục.

Dì Lưu cũng rất thành thật, kêu tôi gọi đồ ăn ở chỗ của dì ấy, dì ấy sẽ cho tôi thêm đồ ăn, đảm bảo sẽ giúp tôi béo trở lại.

Mặc dù đây chỉ là một cuộc nói chuyện xã giao nhưng tình cảm giữa những người hàng xóm với nhau vẫn khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có.

Sau khi hoàn dương, khát vọng tiếp tục sống cũng trở nên vô cùng mãnh liệt.

Nhưng khi mở cửa thì lại phát hiện ở bên trong căn nhà đã có mùi mốc nhẹ.

Trên mặt đất đã phủ một lớp bụi, nhưng ngay cả như vậy vẫn khiến tôi cảm thấy dễ chịu, bởi vì cái cảm giác được gói là nhà này chỉ khi thật sự rời khỏi nhà quá lâu thì mới có thể cảm nhận sâu sắc được.

Sau đó tôi mở tất cả các cửa sổ ra để ánh sáng mặt trời chiếu vào và loại bỏ mùi mốc ở trong nhà rồi đi đến trước bàn thờ, chuẩn bị thắp cho sư phụ nén nhang và mấy lá bùa vàng, làm như vậy cũng là để cho đám người sư phụ biết, bản thân tôi đã hoàn dương an toàn, từ đó để bọn họ ở dưới đó không cần phải lo lắng cho tôi nữa.

Vì vậy, tôi đặt gói hàng của mình xuống và đi thẳng đến bàn thờ, nhưng ngay khi tôi đi đến trước bàn thờ thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Bởi vì tôi phát hiện ra ở phía trên bàn thờ lại đặt ba bài vị.

Có bài vị cũng không có gì lạ, bởi vì ở trong nghề này của chúng tôi, đừng nói là bài vị, ngay cả khi nhìn thấy từng đống quan tài thì cũng không cảm thấy có gì hiếm lạ.

Nhưng vấn đề là, tôi nhớ rất rõ ràng là ở trong nhà của mình chỉ cung phụng có hai bài vị mà thôi, từ khi nào lại biến thành ba cái rồi?

Phóng mắt nhìn lại thì phát hiện, tên ở trên bài vị đó khiến tôi cảm thấy có chút khiếp sợ, thậm chí là không thể giải thích được.

Bởi vì ba bài vị được cung phụng này phân biệt là sư phụ Đinh Hữu Thiện của tôi, xuất mã tiên của Hồ tộc ở Tần Lĩnh, tiếp đó chính là cái cuối cùng.

Ở trên đó được viết bốn chữ “Thi Muội chi vị”, ngay khi tôi nhìn thấy bốn chữ này thì ngây ngẩn cả người.

Trong nhà của tôi từ khi nào đã cung phụng vị “Thi Muội” này vậy?

“Thi Muội, đây là đang cung phụng vị nào?”

Bởi vì cảm thấy không thể hiểu được, cho nên tôi đã đi ra phía trước mà cầm cái bài vị kia xuống, sau đó thấy ở phía trên bài vị kia đã phủ đầy tro bụi.

Mà ở phía dưới lớp bụi đó cư nhiên còn có những vết nứt như mạng nhện.

Sau khi quan sát cẩn thận, tôi còn phát hiện ra tấm bài vị này không phải mới được làm ra, cũng không phải mới được đưa lên gần đây.

Hơn nữa nhìn chữ viết ở trên tấm bài vị này còn có chút cũ, sau khi phân tích bằng con mắt chuyên môn của tôi.

Lớp sơn vàng này đã được viết ít nhất ba năm, còn lâu hơn cả tấm bài vị của sư phụ.

“Sao ở trong nhà của mình lại có tấm bài vị này?

Chẳng lẽ sau khi tôi đi rồi, Lão Tần Gia đã đặt nó ở chỗ này để cung phụng sao?”

Bình Luận (0)
Comment