Vì để phòng ngừa vạn nhất, cho nên tôi đã quay lại video này.
Hiện tại hãy để tôi kể cho tương lai của mình một chuyện, tôi…”
Ngay khi tôi của quá khứ nói từ “tôi”, giọng nói ở trong video lại đột nhiên biến mất.
Tôi cau mày, sau đó tiếp tục tăng âm lượng nhưng chẳng có ích gì, video vẫn không có âm thanh gì, nhưng tôi ở trong video kia vẫn đang không ngừng nói chuyện.
Thời gian trôi qua từng giây, khoảng ba phút trôi qua, thẳng cho đến khi vài giai cuối cùng, tôi của video lại đột nhiên mở miệng nói: “Được rồi, đây là toàn bộ quá trình sự việc, tôi của tương lai đã nhớ kỹ chưa?”
Nói xong tôi ở trong video chợt mỉm cười. Sau đó video bị tắt và cũng kết thúc tại thời điểm này.
Sau khi xem xong video dài vài phút này, tôi chỉ cảm thấy hơi thở của mình bất tri bất giác trở nên dồn dập.
Trong lòng cũng dâng lên một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được.
Người ở trong video là tôi, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.
Nhưng tại sao trong khoảng ba phút này, video lại bị tắt tiếng?
Huống chi còn xảy ra trong ba phút mấu chốt này nữa, có phải tôi của trước kia muốn truyền đạt thông tin nào đó cho tôi của hiện tại không?
Hơn nữa vừa mới mở miệng là đã nói bản thân tôi sẽ quên mất một số chuyện, cho nên cần phải mở bản ghi nhớ này ra.
Còn muốn thông qua phương thức quay video này để cảnh báo bản thân mình trong tương lai.
Tôi theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt cũng lộ ra chút sợ hãi mà cất điện thoại đi, cũng trong mơ hồ cảm thấy lần Vượt Âm này có lẽ không đơn giản như vậy!
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ lần Vượt Âm này của tôi còn ẩn giấu một bí mật nào khác sao? Nghi thức, tôi phải hoàn thành nghi thức nào? Tôi đã quên, tôi đã quên cái gì? Cô ấy là ai?”
Sau khi xem xong đoạn video này, tôi cảm thấy toàn thân không ổn, trên mặt cũng lộ ra sự buồn bực.
Đang trong lúc tôi nghĩ về chuyện này thì điện thoại lại vang lên, thân thể lập tức run lên, trong lòng cũng vô thức trở nên lo lắng.
Nhưng lần này khi nhấc máy thì tôi đã phát hiện, người gọi đến là Từ Lâm Tĩnh.”
“Alo…”
Trong giọng nói của tôi có chút hoảng hốt.
Nhưng Từ Lâm Tĩnh ở trong điện thoại lại mắng tôi một trận: “Chú Đinh, chú đang làm gì vậy? Chú mời chúng tôi đi ăn cơm mà còn lề mề như vậy sao? Sắp mười hai giờ rồi đó.”
Nghe được tiếng gào của Từ Lâm Tĩnh, tôi mới hơi tỉnh táo lại.
“Được, tới ngay đây.”
Nói xong tôi cũng không để ý tới đối phương mà trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi hít một hơi thật sâu, hồi tưởng lại toàn bộ quá trình Vượt Âm của mình thì mới phát hiện bản thân có một số ký ức đã trở nên hơi mơ hồ và không rõ ràng lắm.
Nhưng vì tôi không thể tìm ra nên tôi sẽ lấy đoạn video này cho mọi người xem, để mọi người suy nghĩ giúp tôi một chút, cho nên tôi đã tăng nhanh bước chân, nhanh chóng chạy về hướng Bách Thảo Đường.
Một lúc sau thì tôi đã đi tới Bách Thảo Đường.
Vừa đến Bách Thảo Đường thì đã nhìn thấy hai người Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết đang đứng ở cửa trò chuyện.
Vừa thấy tôi đi tới thì Từ Lâm Tĩnh đã trực tiếp chống tay lên eo: “Chú Đinh, sao chú lề mề vậy?”
“Không phải tôi đã đến rồi sao?”
“Tôi đã đói bụng từ sớm rồi đấy.”
Từ Lâm Tĩnh tỏ ra bất mãn, nhưng tôi chỉ mỉm cười rồi đi thẳng tới chào hỏi.
Sau khi trò chuyện với hai người bọn họ vài câu thì tôi bước thẳng vào Bách Thảo Đường.
Lão Phong đang khám bệnh cho một bà lão, bởi vì Độc đạo trưởng đã đi rồi, cho nên lão Phong đã trở thành người đứng đầu Bách Thảo Đường.
Tuy y thuật của lão Phong không cao bằng Độc đạo trưởng nhưng cũng là một người rất lợi hại.
Sau khi chào hỏi bọn họ một câu, chúng tôi đã đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Chờ lão Phong tiễn bệnh nhân rời đi xong, lúc này mọi người mới rời khỏi Bạch Thảo Đường và đi đến quán ăn khuya ở chợ.
Trên đường đi, mặc dù mọi người vừa nói chuyện vừa cười đùa với nhau, nhưng tôi lại lộ ra vẻ mặt u sầu.
Sau khi đi đến tiệm cơm, chúng tôi đã chọn đại một chỗ và ngồi thẳng xuống.
Ông chủ ở đây là người của trấn này, rất quen thuộc với chúng tôi, cho nên ông ấy tiếp đãi chúng tôi rất nồng nhiệt.
Lúc này, Từ Lâm Tĩnh cũng không khách khí mà trực tiếp gọi ba đĩa tôm càng trước, sau đó lại gọi thêm nhiều món ăn khác và một thùng bia.
Sau khi gọi món xong, Lão Tần Gia thấy tôi có chút rầu rĩ không vui, cho nên đã mở miệng nói với tôi: “Tiểu Phàm, hôm nay được xuất viện thì phải vui vẻ một chút, lát nữa ăn mừng uống chút rượu rồi ăn chút thịt đi.”
Nghe Lão Tần Gia nói như vậy, tôi cũng khẽ gật đầu rồi mở miệng nói: “Lão Tần Gia, con có chuyện này...”
“Có chuyện gì? Có chuyện gì thì con cứ nói ra? Không có tiền sao? Không sao, chầu này để Lão Tần Gia mời cũng không sao.” Lão Tần Gia cười ha hả, vui vẻ cười nói.
Nhưng tôi lại xấu hổ mà lắc đầu: “Không phải chuyện này đâu Lão Tần Gia, sau khi con về nhà thì phát hiện ra một số chuyện kỳ lạ.
Thậm chí còn có quan hệ rất lớn đối với việc Vượt Âm lần này của con…”
********
Bởi vì ở trong phòng này không có ai là người ngoài, cho nên sau khi Lão Tần Gia đột nhiên nghe thấy tôi nói như vậy thì nhất thời sửng sốt.
Sau đó có chút khó hiểu mà nói với tôi: “Tiểu Phàm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con nói đi?” Lão Tần Gia nói, những người xung quanh cũng đều quay đầu nhìn sang.