Sau đó, mọi người cũng không có ai thảo luận về vấn đề này nữa.
Nhưng ai nấy cũng đều có thể nhìn ra, trên mặt của mỗi người đều mang theo một tia ngưng trọng hoặc một tia u sầu, một bộ dáng giống như có điều gì đó cần bận tâm.
Tôi biết rất rõ, trong lòng của mọi người hẳn là đang suy nghĩ đến chuyện của tôi, tất cả bọn họ đều vì chuyện của tôi mà phiền não.
Sau khi ăn và thanh toán xong.
Một hàng năm người chúng tôi đi thẳng đến nhà của tôi.
Trên đường đi có rất nhiều người quen chào hỏi tôi.
Bởi vì thị trấn của chúng tôi chỉ lớn có từng đó nên tin tức về tôi, một chàng trai trẻ bị bệnh và phải nhập viện cách đây một tháng đã lan truyền nhanh chóng.
Hơn nữa là do bản thân tôi đã sống ở đây hơn 20 năm, lại mở cửa hàng bán đồ tang lễ, cho nên mọi người xung quanh đều quen biết tôi.
Lúc này thấy tôi gầy như sào phơi đồ thì nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau có hỏi tôi là do viêm dạ dày rất nghiêm trọng à, cho nên chỉ trong một tháng đã bị sục cân nhiều như vậy.
Tất nhiên là tôi không thể nói cho họ biết sự thật hay giải thích điều đó, chỉ mỉm cười rồi chào hỏi hàng xóm vài câu rồi rời đi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước cửa tiệm của nhà tôi, sau đó mở cửa mời mọi người vào nhà, mùi ẩm mốc ở trong nhà đã không còn nồng nặc như trước nữa.
Nhưng tôi cũng không hề nhàn rỗi mà đi lấy tấm bài vị đã bị đặt sang một bên trước đó, sau đó nói với mọi người: “Mọi người nhìn đi, chính là tấm bài vị này.”
Vừa nói, tôi vừa đưa tấm bài vị có chữ “Thi Muội” được viết trên đó cho mọi người xem.
Mọi người cũng đi tới nhìn, cẩn thận kiểm tra tấm bài vị này.
Lão Tần Gia vừa mới tiếp xúc với bài vị này thì đã cau mày nói: “Cái, cái tấm bài vị bằng gỗ này được làm từ cây liễu nước.”
Vừa nghe thấy ba chữ “cây liễu nước”, đồng tử của tôi đột nhiên phóng lớn, lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó nhìn thẳng về phía Lão Tần Gia.
Cây liễu nước là một loại gỗ đặc biệt và là loại thực vật được trồng ở trong một môi trường đặc biệt.
Loại gỗ này có tính cực âm cực hàn, cho nên được xếp vào loại “Gỗ Âm” quý hiếm.
Nó thường được dùng làm vật dụng cao cấp dành cho người đã khuất như bia tưởng niệm, quan tài gì đó.
Do sản lượng của loại gỗ này không cao nên ít được dùng để làm quan tài.
Ở chỗ của chúng tôi, người có được loại gỗ này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hiện nay chỉ có nhà tang lễ của Lão Tần Gia là nơi cung cấp loại bài vị bằng gỗ này, mà ở cửa hàng của tôi thì hoàn toàn không có cái bài vị được làm từ loại gỗ đặc biệt này.
Lão Tần Gia chỉ nhìn thoáng qua thì đã nhận ra khúc gỗ này, không chỉ có một mình tôi là người ngạc nhiên mà ngay cả bản thân Lão Tần Gia cũng có chút không thể ngồi yên.
Bởi vì loại bài vị này có rất ít ở trong nhà tang lễ của ông ấy, hơn nữa chúng còn được kiểm soát rất chặt chẽ.
Nếu khách hàng có yêu cầu thì phải trả cái giá rất cao, hơn nữa còn phải hẹn trước.
Nhưng ở trong nhà của tôi lại có một cái như vậy, quan trọng hơn chính là, bản thân Lão Tần Gia dường như không có ấn tượng gì với tấm bài vị bằng gỗ liễu này.
Tôi cau mày: “Lão Tần Gia, ông xác định đây là loại gỗ từ cây liễu nước?”
“Không chỉ xác định, mà còn chắc chắn thứ này đến từ chỗ của tôi. Con xem ở chỗ này đi!”
Nói xong, Lão Tần Gia xoay ngược cái bài vị này lại cho tôi nhìn thoáng qua phần dưới.
Ở dưới cùng của tấm bài vị này được khắc ba chữ nhỏ ở giữa.
“Thanh Thạch Thọ”. Khi tôi nhìn thấy ba chữ này, đồng tử của tôi cũng theo đó mà co rút lại.
Bởi vì ba chữ này chỉ có ở lò hỏa táng của Lão Tần Gia mới có, cũng được coi như là một cái dấu hiệu.
Cho dù đó là quan tài, bài vị, người giấy, nguyên bảo, vân vân. Ba chữ này đều sẽ được in hoặc viết lên trên đó, được coi là tem nhãn chống hàng giả của lò hỏa táng Thanh Thạch.
“Lão Tần Gia, cái bài vị này đến từ chỗ của ông sao?” Tôi hỏi thẳng.
Lão Tần Gia gật đầu: “Không chỉ đến từ chỗ của chúng tôi mà ba chữ này còn do chính tay tôi tự mình khắc lên. Tuy nhiên, trong trí nhớ của tôi, những năm gần đây tôi chưa bao giờ đưa một tấm bài vị nào cho lão Đinh.”
Vừa dứt lời, Dương Tuyết ở bên cạnh đã lên tiếng phụ họa: “Nói như vậy, có phải là đã gián tiếp chứng minh rồi không? Chính là vì Đinh Phàm đã hoàn thành nghi thức, cho nên mới dẫn tới chuyện chúng ta bị mất đi đoạn ký ức về bài vị và nghi thức kia sao?”
Trong lòng của mọi người đều Lộp bộp” một tiếng, mặc dù cái này chỉ là một cái bài vị, nhưng chính vì cái bài vị này không phải là sản phẩm đại chúng mà nó chỉ có ở trong lò hỏa táng Thanh Thạch mới có, cũng là một thứ chịu sự kiểm soát rất cao và quanh năm suốt tháng chỉ có thể sản xuất được mấy cái.
Nhưng ngay cả Lão Tần Gia cũng không biết trong tay của chúng tôi lại có một khúc gỗ liễu như vậy, cho nên chỉ có hai khả năng:
Thứ nhất chính là do bản thân Lão Tần Gia đã quên mất.
Thứ hai là do loại nghi thức kỳ lạ này cho nên mới khiến Lão Tần Gia cũng quên mất chuyện này.