Lợi dụng bài vị là có thể mạnh mẽ triệu hồi vị Linh Thần được gọi là “Thi Muội” kia.
Đến lúc đó còn một công đôi việc, có phải sẽ có được nhiều tin tức hơn không?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên vỗ đùi một cái: “Đúng vậy. Nếu chuyện này có liên quan đến vị Linh Thần kia, chỉ cần mấy người chúng ta liên thủ là có thể tìm ra vị Linh Thần tên là Thi Muội đó.
Sau khi thi triển thuật chiêu hồn để triệu hồi vị Linh Thần kia tới, có phải chúng ta lại có thêm nhiều manh mối hơn không?”
Lão Phong, Dương Tuyết, bao gồm cả Từ Lâm Tĩnh nghe xong thì đều khẽ gật đầu, cảm thấy có thể thử cách này.
Trong lúc nhất thời, tâm tình của mọi người đã được cải thiện hơn rất nhiều.
Từ Lâm Tĩnh càng giống như bị tiêm máu gà mà trở nên hưng phấn ngay lập tức, sau đó nói: Cơm nước xong xuôi thì lập tức đi chuẩn bị, buổi tối sẽ đi bắt Linh Thần.
Nhưng lão Tần Gia vẫn luôn ngồi yên không nhúc nhích thì lại cau mày nói: “Không được. Tôi cảm thấy không thể lỗ mãng như vậy được!”
“Lỗ mãng? Lão Tần Gia, nếu muốn tìm ra chân tướng thì chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Nếu không thì làm sao chúng ta có thể biết được lần Vượt Âm này của chú Đinh là để hoàn thành nghi thức gì?
Huống chi cái nghi thức này còn lợi hại như vậy, vậy mà có thể xóa sạch ký ức của một người, hoặc ký ức của nhiều người trong chúng ta? Chẳng lẽ ông không cảm thấy tò mò sao?”
Từ Lâm Tĩnh trực tiếp phản bác.
Tuy đạo hạnh của Lão Tần Gia không bằng chúng tôi, nhưng tâm cảnh của ông ấy không phải là thứ mà chúng tôi có thể so sánh được.
Ông ấy suy nghĩ càng nhiều thì càng không vì sự tò mà làm ra những phán đoán bốc đồng, cho nên ông ấy chỉ nở một nụ cười khổ:
“Con nói vậy cũng không sai, nhưng chẳng lẽ các con không nghĩ tới. Nếu sau khi nghi thức này hoàn thành lại có một tác dụng, chính là vì để xóa sạch mối quan hệ giữa vị Linh Thần này với Tiểu Phàm?
Hiện tại chúng ta lại tìm về cái được gọi là chân tướng, rồi lại đi đảo ngược tìm về vị Linh Thần này.
Như vậy có phải là sẽ trở về tình trạng trước khi Tiểu Phàm xuống Âm phủ để hoàn thành nghi thức không?
Vạn nhất, tôi nói vạn nhất thôi. Vạn nhất lần đi xuống Âm phủ này để hoàn thành cái gọi là nghi thức của Tiểu Phàm là để làm dịu hoặc xóa bỏ mối quan hệ giữa thằng bé với vị Linh Thần kia, từ đó quên đi chuyện này.
Nhưng hiện tại chúng ta lại bốc đồng đi tìm cái vị Linh Thần được gọi là Thi Muội kia, vậy chẳng phải là lãng phí công sức sao?
Tất nhiên là do tôi không có nhiều hiểu biết về vị Linh Thần này, mà đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, chân tướng như thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi cho rằng, trước mắt không đáng làm như vậy.
Tôi nghĩ chuyện quan trọng nhất vào lúc này vẫn là để Tiểu Phàm thành thật dưỡng thân thể cho thật tốt, …”
*****
Mọi người đều đã sẵn sàng cho bước tiếp theo của kế hoạch, ngay cả tôi cũng đang nghĩ đến việc tối nay sẽ hành động.
Cho dù đối phương là Linh Thần gì đó, nếu như dám gây bất lợi cho tôi thì với sự liên thủ của mấy người chúng tôi, cứ trực tiếp xử lý đối phương là xong.
Nhưng ý tưởng này vừa xuất hiện không bao lâu, lại đột nhiên nghe Lão Tần Gia nói như thế.
Sau khi ông ấy nói ra một đoạn như vậy và cũng đưa ra một phân tích như thế.
Mà cái phương hướng phân tích này cũng là thứ mà chúng tôi đều không có nghĩ đến.
Hơn nữa, những gì Lão Tần Gia nói cũng không sai, nếu lần Vượt Âm này.
Vạn nhất là để tôi có thể chặt đứt liên hệ với cái vị gọi là Linh Thần kia, nhưng hiện tại tôi lại muốn triệu hoán người này trở về lần nữa, nếu tôi lại làm như vậy có phải là đang ngược hướng tìm đường chết không?
Từ đó không phải công sức Vượt Âm cửu tử nhất sinh của tôi đều là vô ích sao?
(Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, thoát chết trong gang tấc.)
Trong lòng nghĩ như vậy, hơn nữa trong lòng của mỗi một người đều hơi rung động một chút, bởi vì có khả năng là như vậy.
Nếu không có thì còn tốt, nhưng nếu là có thì hậu quả của nó sẽ ra sao thì khó mà nói được.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của tôi tối sầm lại, lão Phong, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng im lặng, nguyên một đám cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Mãi một lúc sau mới nghe Dương Tuyết đột nhiên nói: “Những gì Lão Tần Gia nói cũng không phải là không có lý, cho nên chuyện này chúng ta vẫn nên tạm gác lại, sau khi quay về thì kiểm tra cái bài vị kia, về phần thi triển thuật chiêu hồn thì tạm thời khoan hẵng làm.”
Dương Tuyết vừa dứt lời, lão Phong và Từ Lâm Tĩnh cũng khẽ gật đầu.
Trước khi chuyện này được làm rõ, việc tùy tiện sử dụng thuật chiêu hồn có thể gây ra tình huống giống như Lão Tần Gia đã nói.
“Dương Tuyết nói đúng. Lát nữa chúng ta quay lại cửa hàng của lão Đinh kiểm tra đi.” Lão Phong lên tiếng phụ họa một câu.
“Chú Đinh, vậy, vậy mấy ngày nay, chú vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức đi!” Từ Lâm Tĩnh không còn hào hứng như trước nữa.
Nhưng khóe miệng của tôi lại gợi lên một tia mỉm cười: “Được rồi, nghỉ ngơi vài ngày vậy. Lát nữa mọi người tới nhà tôi ngồi đi. Còn bây giờ ăn, ăn đi...”
Tôi vừa nói chuyện với mọi người, mà bản thân tôi cũng vừa cầm lấy một con tôm hùm đất lên và bắt đầu bóc vỏ.