“Đúng, tôi cũng nhớ rõ là như thế, tựa như chuyện này đối với anh rất quan trọng, khiến anh nhất định không thể không đi.” Dương Tuyết cũng lên tiếng.
“Tiểu Phàm, nếu dựa theo nội dung trong video và bản ghi nhớ mà nói, như vậy thì lúc con Vượt Âm, có lẽ là đã giấu mọi người chuyện gì đó. Nhưng hiện tại mọi người lại không có bất cứ manh mối nào liên quan đến nghi thức này cả.”
Lão Tần Gia cũng bất lực nói.
Nhưng ông ấy vừa dứt lời, lão Phong ở bên cạnh đã cau mày nói: “Không sai, nếu tất cả những điều này là sự thật. Như vậy còn có một loại khả năng khác, chính là giống như những gì cậu đã nói ở trong video, sau khi lão Đinh xuống âm phủ để hoàn thành một nghi thức, nhưng cuối cùng chúng ta cũng giống với lão Đinh đều vô cớ quên mất chuyện này.”
Lão Phong nói ra lời này giống như đá lớn xé nát bầu trời, từng đợt sóng cuồng loạn lập tức nổi lên.
Trong lòng của tất cả chúng tôi đều run lên, nếu đúng là như vậy thì cái này rốt cuộc là loại nghi thức gì?
Đây không phải là quá đáng sợ rồi sao? Sau khi hoàn thành, lại có thể làm cho rất nhiều người quên đi chuyện này và đoạn ký ức này.
“Phong Tuyết Hàn, nếu dựa theo những gì anh nói. Chuyến đi xuống Âm phủ lần này của Đinh Phàm cũng không đơn giản như trong trí nhớ của chúng ta?”
Dương Tuyết phụ họa.
“Đúng vậy, nhưng đây chỉ là một giả thuyết. Giả sử video và bản ghi nhớ này là chuyện có thật. Hơn nữa, trước khi Vượt Âm, lão Đinh đã có dự tính trước, sau đó để lại video và bản ghi nhớ này, chính là vì sợ sau khi hoàn dương sẽ quên mất toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện.
Nhưng ai biết loại nghi thức này lại khủng bố như vậy, thậm chí ngay cả những vật chết như đoạn video này cũng xuất hiện biến hóa …”
Nói tới đây, lão Phong hít vào một hơi khí lạnh, sau đó lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ rồi nói tiếp:
“Nếu tất cả những điều này là sự thật, tôi thực sự không dám tưởng tượng, rốt cuộc thì lần Vượt Âm này của lão Đinh là đi làm cái gì? Tại sao lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, thậm chí còn có thể thay đổi ký ức của rất nhiều người, ngay cả những chuyện ở trong đoạn video này...”
Lão Phong vừa nói ra lời này, những người khác cũng phản ứng lại, nguyên một đám đều lộ ra vẻ khiếp sợ mà nhìn về phía tôi, sau đó bắt đầu suy đoán.
Rốt cuộc thì nghi thức mà tôi phải Vượt Âm để hoàn thành là gì, tại sao cần phải đến một nơi như Âm phủ...
Nhưng ký ức của mọi người đều không còn nữa, liệu chỉ dựa vào một đoạn video và một bản ghi nhớ “đã được xử lý” như vậy có thể suy đoán được tiền căn hậu quả không?
Tất nhiên, điều này là hoàn toàn không thể.
Mọi người suy đoán ra nhiều nhất chính là, nếu chuyện này là sự thật thì cái nghi thức này cũng quá trâu bò rồi, hơn nữa, chắc chắn là nó có liên quan đến một loại “cấm chế” nào đó.
Nhưng để tìm hiểu về “cấm chế” này như thế nào thì khó mà nói được.
Đúng lúc này, người phục vụ đẩy cửa bước vào và bắt đầu mang các món ăn lên.
Mà mọi người cũng không ai tiếp tục bàn luận nữa, tôi thấy tôm càng tới thì cũng thay đổi vẻ măt u buồn vừa rồi.
Sau đó nói với mọi người một câu: “Được rồi, dù sao thì tôi cũng trở về rồi. Chúng ta ăn no trước rồi lại nói, nếu thực sự có gì thì tôi nghĩ một ngày nào đó nhất định có thể tra ra manh mối.”
Tôi cười nói, bản thân tôi cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà hủy hoại tâm tình ăn cơm của mọi người.
Mà mọi người cũng cười gượng một tiếng, sau đó bắt đầu dùng bữa.
Nhưng lúc này bầu không khí cũng không còn vui vẻ như trước nữa.
Lúc đầu Từ Lâm Tĩnh là người đòi ăn đến khi tôi không còn một xu dính túi, nhưng bây giờ lại không có cảm giác thèm ăn.
Gọi ba đĩa tôm càng, nhưng với điệu bộ này của chúng tôi thì ngay cả một đĩa cũng không thể ăn hết.
Ngay khi chúng tôi mới ăn cơm được một nửa thì Từ Lâm Tĩnh lại đột nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, mọi người đã bao giờ nghĩ đến khả năng, bài vị của Thi Muội mà chú Đinh nhắc tới là người mà chính bản thân anh ta cung phụng?”
Thật ra thì trong lòng của mọi người đều đang nghĩ đến chuyện này, lúc này đột nhiên nghe Từ Lâm Tĩnh nói ra lời này, nguyên một đám đều trở nên nghiêm túc trở lại.
Sau đó lão Phong cũng khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Quả thực là có khả năng này. Giả sử Linh Thần là do chính lão Đinh cung phụng, nhưng lão Đinh lại không nhớ rõ về bài vị này.
Như vậy có phải là chúng ta đã có thể lý giải thành công, về việc sau khi lão Đinh hoàn thành nghi thức đặc biệt nào đó thì đã quên hết tất cả những gì liên quan đến nghi thức, bài vị và vị Linh Thần gọi là Thi Muội kia hay không?”
Không thể không nói, trí tuệ của tập thể là vô hạn.
Sau khi Từ Lâm Tĩnh vừa nói ra câu đó, lão Phong nói phụ họa thêm một chút thì chúng tôi đã lập tức kết nối bài vị của Thi Muội với chuyện sau khi hoàn thành nghi thức ở âm phủ lại với nhau.
Trong lòng tôi cũng cân nhắc và cảm thấy đây cũng là một khả năng, tuy rằng không biết có phải hay không, nhưng đây cũng là một manh mối.
Nếu chuyện này là thật, như vậy thì cái bài vị Thi Muội kia chính là chỗ đột phá.
Chúng tôi đều là người trừ tà, chỉ cần có một bài vị như vậy thôi là đã có thể thi triển thuật chiêu hồn.