Thậm chí chàng trai trẻ kia còn lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn, hô hấp dồn dập.
Sau đó anh ta theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt có chút không thể tin được mà nhìn về phía tôi rồi nói: “Vừa, vừa rồi, vừa rồi con hồ ly kia, hồ ly kia đã nói chuyện?”
*****
Ban đầu, tôi còn muốn lấy cớ qua loa lấy lệ một chút, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không cần nữa, con hồ ly nhỏ này hay rồi, trực tiếp mở miệng nói tiếng người khiến bản thân bị bại lộ ngay lập tức, cho nếu đã bị bại lộ thì không cần phải giấu diếm làm gì nữa.
Thấy chàng trai trẻ này lộ ra vẻ mặt lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi như vậy, nhưng tôi chỉ cười nhẹ một tiếng.
Sau đó nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi hai người, đây là bảo gia tiên nhà tôi.”
Tôi nhàn nhã nói một câu, nhưng sau khi vào tai của hai cha con bọn họ lại như núi kêu biển gầm, sấm sét từng trận.
“C-cái gì? Bảo, bảo gia tiên?”
Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn, trong mắt tràn đầy dáng vẻ không thể tưởng tượng được.
Còn trên khuôn mặt của chàng trai trẻ lại tràn đầy sự sợ hãi, không ngừng nuốt nước miếng và trông rất căng thẳng.
Về phần tôi thì vẫn tỏ ra bình tĩnh và bước tới chỗ máy lọc nước, vừa lấy ly để rót nước vừa nói: “Ừ! Bởi vì là gia tiên của nhà tôi nên thỉnh thoảng sẽ từ trên núi xuống ăn chút đồ cúng gì đó, cho nên hai người không cần lo lắng.”
Nói xong, tôi cầm hai ly nước đi tới trước mặt hai người họ rồi tiếp tục mở miệng nói: “Hai người uống chút nước đi, có việc gì thì ngồi xuống nói chuyện.”
Đôi mắt của bọn họ vẫn mở to như mắt bò, nhịp tim cũng không ngừng tăng tốc, sau khi hai người nghe tôi nhàn nhã nói như vậy thì càng tỏ ra khiếp sợ.
Đặc biệt là chàng trai trẻ kia, lúc này đã hối hận muốn chết.
Trước đó anh ta từng nghe nói, một vị đạo sĩ có bản lĩnh thực sự là người có thể thi triển một số đạo thuật, có thể khiến con người hồn bay phách tán.
Giờ này khắc này, anh ta chỉ muốn dùng hai bàn tay này tự tát vào mặt mình.
Nếu những gì anh ta vừa nói đã làm tôi phật lòng, vậy chẳng phải là đến ăn không hết gói đem đi sao?
Hơn nữa, rõ ràng là tôi có bản lĩnh thực sự, mà lần này họ đến đây chính là để tìm kiếm một vị đại sư.
Nếu vì chuyện vừa rồi mà tôi không giúp đỡ bọn họ, sau khi anh ta về nhà chắc chắn sẽ bị cha của mình đánh chết mất, chỉ mới tưởng tương đến đây thôi mà đã khiến cho phía sau lưng của chàng trai trẻ này phát lạnh.
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên đã phản ứng lại, nếu ở trong nhà có bảo gia tiên, mà còn là một con hồ ly có thể nói tiếng người.
Vậy điều đó đã gián tiếp chứng minh thực lực của tôi, là tôi có bản lĩnh thực sự.
Hơn nữa người đàn ông trung niên này cũng sợ những gì con trai mình vừa nói đã xúc phạm đến tôi, cho nên lúc này vừa cầm lấy ly nước vừa vội vàng mở miệng nói:
“Đinh, Đinh đạo trưởng, vừa, vừa rồi đứa nhỏ này có nhiều đắc tội, ngài đại nhân đại lượng đừng để ở trong lòng!”
“Đúng đúng, Đinh đạo trưởng. Tôi, tôi, tôi vừa rồi miệng có hơi độc, là do tôi không biết bản lĩnh của lão nhân gia ngài, cho nên mới nói sai, nói sai rồi. Cái, cái đó, để tôi uống nước trước rồi nói!”
Chàng trai trẻ này nói năng có chút không mạch lạc, lúc này đang cầm nước sôi để nguội, còn tưởng là mình đang cầm rượu, chỉ một ngụm đã uống sạch.
Tôi đứng ở bên cạnh xem đến mức vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Thành thật mà nói, tôi bị nghi ngờ như vậy cũng không phải chỉ một hoặc hai lần, cho nên đối với vấn đề này cũng không để ở trong lòng, cũng không để ý đến.
Lúc này chỉ khoát tay nói: “Hai người đừng căng thẳng như vậy, tôi còn trẻ và tuổi cũng chưa thực sự già, cho nên bị nghi ngờ như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nếu hai người gặp phải rắc rối nào có thể cẩn thận nói cho tôi nghe một chút.
Có thể giúp được thì tôi sẽ giúp. Nếu không giúp được thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nói xong, tôi lại rót thêm một ly nước nữa cho chàng trai trẻ, rồi ngồi sang một bên nhìn hai người họ.
Hai cha con thấy tôi khách khí và tương đối dễ nói chuyện như vậy thì trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó chỉ thấy người đàn ông trung niên uống một ngụm nước lớn, cuối cùng là đặt ly nước xuống rồi mới nói: “Đinh đạo trưởng, tôi họ Nhậm, tên cũng chỉ có một chữ là Cường. Hiện tại là chủ tịch của công ty Bảo hiểm Cường Lực.”
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói, nhưng sau khi tôi nghe thấy cái tên này và công ty Bảo hiểm Cường Lực, trong lòng lại “Lộp bộp” một tiếng, lộ ra một tia kinh ngạc.
Bởi vì công ty Bảo hiểm Cường Lực này là một công ty lớn, một tập đoàn lớn.
Số lượng gã khổng lồ trong ngành bảo hiểm này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà người đàn ông trung niên ở trước mặt tôi đây cư nhiên lại nói bản thân ông ta là chủ tịch của công ty Bảo hiểm Cường Lực, Nhậm Cường.
Trên mặt của tôi lộ ra một tia kinh ngạc, thật không ngờ sau khi bản thân mình hoàn dương, khách hàng đầu tiên lại là một người có địa vị lớn và giàu có như vậy.
Sau khi Nhậm Cường nhìn thấy vẻ kinh ngạc của tôi thì cũng chỉ nở một nụ cười nhạt: “Đây là con trai thứ hai của tôi, Nhậm Bảo.”