“Cha, con nói rồi! Ở cái nơi nghèo nàn này có thể có vị đại sư nào chứ? Còn phải đi xa như vậy, chẳng lẽ cha muốn giày vò mọi người không yên sao?”
Người đàn ông trung niên nghe đến đó thì lộ ra vẻ mặt không vui rồi răn dạy chàng trai trẻ kia một câu: “Anh hiểu cái rắm, đi qua hỏi xem có phải là cửa hàng này không.”
Chàng trai trẻ nhếch miệng, vẻ mặt có chút khó chịu mà nói một tiếng “Vâng”.
Sau đó, anh ta đã lập tức đi thẳng về phía cửa hàng của tôi.
Nhìn vào tư thế này, rõ ràng là có công việc làm ăn tới cửa.
Mặc dù trong lòng của tôi có chút chờ mong, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, cũng không có chủ động mở miệng.
Chẳng bao lâu, tôi đã nhìn thấy chàng trai trẻ mặc vest tiến đến trước cửa hàng của tôi.
Anh ta cũng không tháo kính râm ra mà dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Nhóc con, nơi này có tên đạo sĩ nào gọi là Đinh Phàm không?”
Người đến đây có vẻ không khách sáo lắm, nhưng điều tôi không ngờ tới chính là, đối phương cư nhiên lại đi thẳng đến đây để tìm tôi.
Sau đó thông qua đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, bọn họ tới nơi này là để tìm “Đại sư”, mà cái vị đại sư kia chính là tôi.
Nếu mà nói như vậy thì hiện giờ tôi ở trong khu vực này cũng coi như là đã có một chút địa vị giang hồ rồi, mà bản thân tôi cũng khá bất ngờ vì đây là lần đầu tiên có người ngoài trực tiếp đến tìm tôi, chứ không phải đến để tìm sư phụ nhà tôi.
Chỉ là thái độ này của đối phương lại khiến tôi cảm thấy có chút không vui mà thôi.
Nhưng khi nghĩ đến việc làm ăn tự tìm tới cửa, tôi cũng không thay đổi cảm xúc, vẫn duy trình vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời mở miệng nói: “Tôi là Đinh Phàm, không biết hai người tới tìm tôi để làm gì?”
Lời nói mới vừa thoát ra khỏi miệng, chàng trai trẻ kia đã đột nhiên tháo kính râm xuống, sau đó lộ ra vẻ măt ngạc nhiên mà nhìn về phía tôi:
“Mẹ nó, không thể nào, tại sao lại trẻ đến mức này? Cậu chính là Đinh Phàm, Đinh đạo trưởng?”
“Đúng vậy, cam đoan không giả.” Tôi vẫn hờ hững mở miệng nói.
Nhưng chàng trai trẻ lại lộ ra dáng vẻ có chút không tin mà nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Người đàn ông trung niên ở phía sau đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, lúc này cũng vội vàng bước tới.
Sau đó tỏ ra nhiệt tình mà nói với tôi: “Đinh đạo trưởng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, đã sớm nghe nói ngài tuổi trẻ tài cao, hôm nay vừa thấy, quả thực đúng là như thế…”
Vừa nói, vừa đưa tay ra muốn bắt tay với tôi.
Mặc dù bản thân tôi không biết bọn họ tới tìm mình để làm gì, nhưng người đàn ông trung niên này rất giỏi ăn nói.
Cho nên trên khóe môi của tôi đã hiện lên một nụ cười: “Nào có, nào có, không biết ông chủ đây tới tìm tôi để làm gì?”
Trong lúc nói chuyện, tôi cũng bắt tay với đối phương.
Kết quả là người đàn ông trung niên còn chưa kịp nói chuyện thì người thanh niên ở bên cạnh đã đột nhiên chen vào nói trước:
“Cha, tuổi của tên nhóc này còn không lớn bằng con! Cậu ta có thể là đại sư gì chứ? Chúng ta vẫn nên trở về đi! Để con đi tới núi Ngũ Đài tìm cho cha một vị đại sư chân chính.”
Nghe đến đó, tôi chỉ mỉm cười, cũng không lên tiếng phản bác.
Bởi vì cái nghề này của chúng tôi gần như đã bị cố định trong phim ảnh là những người lừa gạt trên phố.
Dường như chỉ có những ông già tóc bạc phơ mới có bản lĩnh thực sự.
Nhưng người đàn ông trung niên lại nhướng mày nói: “Lăn qua một bên đi.”
Nói xong, ông ta lại lần nữa nhìn về phía tôi, sau đó nở nụ cười rồi nói: “Đinh đạo trưởng, thằng nhóc này ăn nói ngạo mạn, là một tên không hiểu chuyện. Chúng ta có thể vào trong nhà nói chuyện với nhau một chút được không?”
Tôi cũng không coi trọng đối với sự nghi ngờ của chàng trai trẻ kia, cho nên chỉ mỉm cười rồi làm ra động tác mời: “Mời vào.”
Người đàn ông trung niên gật đầu với tôi, sau đó dẫn theo chàng trai trẻ kia vào nhà.
Nhưng sau khi vào nhà thì tôi mới nhớ ra con hồ ly nhỏ vẫn đang nằm ở trên ghế sô pha, nếu cứ để hai người bọn họ đi vào như vậy, có phải là có hơi bất tiện?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng là đã quá muộn rồi.
Bởi vì Hồ Mỹ không biết từ khi nào đã từ trong phòng đi ra, lúc này đang ngồi xổm trên ghế sô pha ở phòng tiếp khách.
Giờ này khắc này, cô ấy đang ngẩng đầu lên và mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Người đàn ông trung niên và chàng trai trẻ kia là những người đầu tiên nhìn thấy con hồ ly nhỏ, ngay sau đó đã bị bộ lông màu đỏ rực của Hồ Mỹ thu hút.
Màu đỏ như lửa, không có một sợi tạp lông nào ở trên đó.
Thậm chí chàng trai trẻ càng tỏ ra kinh ngạc mà mở miệng nói: “Mẹ nó, hồ, hồ ly…”
Nhìn thấy điều này, tôi định tìm lý do thoái thác để nói qua loa lấy lệ một chút, nhưng kết quả thì ai có thể ngờ được.
Hồ Tiểu Mỹ này chẳng những không tránh né mà còn trợn mắt nhìn ba người chúng tôi, trong miệng còn phun ra tiếng người: “Thật ồn ào.”
Nói xong còn nhảy thẳng xuống ghế sô pha và chạy ra ngoài phòng.
Tôi thì không sao, dù sao thấy nhiều rồi cũng không trách, chỉ cảm thấy bất lực mà lắc đầu.
Nhưng ngay khi người đàn ông trung niên và chàng trai trẻ kia nhìn thấy, vẻ mặt của họ đột nhiên thay đổi, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.