Đúng lúc này, Lão Tần Gia cũng vội vàng chạy từ lò hỏa táng đi tới, bởi vì phí lên sân khấu tận 50 vạn, mà cái này cũng không phải là một số tiền nhỏ, bên phía Lão Tần Gia phải đốt bao nhiêu xác mới kiếm đủ số tiền này chứ?
Thấy Lão Tần Gia vội vàng chạy vào bên trong cửa hàng như vậy, tôi mỉm cười giới thiệu: "Nhậm tiên sinh, để tôi giới thiệu với ông một chút. Vị này chính là Tần đạo trưởng, cũng là người đứng đầu trong lò hỏa táng Thanh Thạch của chúng tôi.”
Mặc dù Nhậm tiên sinh là tổng giám đốc điều hành của một tập đoàn, nhưng do lúc này đang có việc cầu xin sự giúp đỡ của chúng tôi, cho nên vừa nghe tôi giới thiệu như thế thì cũng vội vàng đứng dậy, vươn tay tới:
“Xin chào ngài, Tần đạo trưởng, xin chào. Kẻ hèn này là Nhậm Cường, Bái Lão Chương lần này đành phải làm phiền các vị đạo trưởng rồi.”
Mặc dù đạo hạnh của Lão Tần Gia chẳng ra gì, nhưng ông ấy cũng đã học được một số cách đối xử với người giàu có từ chỗ của sư phụ nhà tôi.
Lúc này, ông ấy mới thu liễm lại cảm xúc của mình, sau đó lộ ra một bộ dáng tiên phong đạo cốt:
"Nhậm tiên sinh ngài đang nói cái gì vậy, nếu Tiểu Phàm đã mời bần đạo tới. Chuyện liên quan đến việc làm mới Phong Thủy này, bần đạo tự nhiên sẽ làm hết sức.”
Thật đúng là không thể không nói, Lão Tần Gia còn có thể làm ra dáng ra hình.
Lúc nói chuyện, còn làm ra bộ dáng phong thái điềm tĩnh, rất có khí thế, còn kết hộp với cái chòm râu dê của Lão Tần Gia, mang lại cho người ta ta một cảm giác thực sự là rất có ý vị.
Ít nhất là từ vẻ ngoài nhìn ra, khí chất và bộ dáng của Lão Tần Gia tuyệt đối là càng giống với một vị đạo trưởng có đạo pháp cao thâm.
Sau khi mọi người gặp mặt, tôi cũng không có ý định tiếp tục ở lại cửa hàng lâu, cho nên đã mở miệng nói với hai cha con nhà Nhậm một câu:
“Được rồi! Một vị đạo trưởng khác sẽ đợi chúng ta ở đầu phố, hiện tại chúng ta lập tức xuất phát đi!”
“Hai vị đạo trưởng, mời!”
Nhậm Cường và Nhậm Bảo vội vàng làm ra động tác mời, Lão Tần Gia và tôi liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rời khỏi cửa hàng.
Nhưng chúng tôi vừa mới bước ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Hồ Mỹ đang ngồi chổm hổm ở cửa, bản thân tôi còn chưa kịp nói gì thì Hồ Tiểu Mỹ đã mở miệng nói tiếng người: “Đinh Phàm, anh muốn đi đâu?”
Lão Tần Gia và tôi thì còn thấy bình thường, nhưng hai cha con Nhậm tiên sinh đang đứng ở phía sau lưng chúng tôi lại lần nữa bị dọa sợ cho ngây cả người.
Mặc dù vừa rồi bọn họ đã từng nhìn thấy Hồ Mỹ, nhưng ngay khi lại lần nữa nhìn thấy cô ấy thì cũng khó tránh khỏi nhịp tim có chút đập nhanh hơn, trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ căng thẳng.
Nhưng hai người cũng không dám nói ra lời nào, chỉ đứng ở đó mở to hai mắt, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc mà chằm chằm vào Hồ Mỹ.
Tôi cũng không chút kiêng dè mà nói thẳng với Hồ Mỹ: “Tiểu Mỹ, tôi muốn ra ngoài giúp người ta xem Phong Thủy, cô cứ ở chỗ này trông nhà giúp tôi mấy ngày đi!”
Vừa nói xong, tôi dự tính rời đi, nhưng kết quả là Hồ Mỹ lại lộ ra vẻ mặt không vui ngay tại chỗ: “Đinh Phàm, anh muốn chết phải không? Thất Nãi và ông nội đã nói là để tôi đi theo bên cạnh anh, mau mở túi của anh ra ngay.”
Nói xong, Hồ Mỹ nhìn lướt qua chiếc túi mềm ở trong tay của tôi, bên trong có một số loại dụng cụ gì đó, ý đồ của Hồ Mỹ rất rõ ràng, đó chính là cô ấy muốn chui vào trong cái túi này để tôi mang theo cô ấy cùng nhau đi.
Lúc mới bắt đầu tôi còn đang nghĩ đến chuyện để Hồ Mỹ ở lại nơi này, còn tôi chỉ đơn giản là rời đi một mình, hơn nữa bản thân cũng lời tranh cãi với cô ấy.
Nhưng hiện tại xem ra, một mình rời đi là không được, cho nên tôi cũng không cãi cọ gì mà lập tức mở túi xách của mình ra.
Hình thể của Hồ Mỹ cũng chỉ bằng một con hồ ly nhỏ, cho nên rất nhanh đã dễ dàng chui vào bên trong túi xách và nằm ở trong đó ngủ, còn tôi thì chừa lại một khoảng trống để Hồ Mỹ có thể ra ngoài bất cứ lúc nào nếu cô ấy muốn.
Sau khi mang theo Hồ Mỹ, tôi mới quay đầu mà mỉm cươi với hai cha con Nhậm tiên sinh: “Chê cười rồi, chúng ta đi thôi!”
Hai cha con Nhậm tiên sinh đã xem đến mức ngây cả người hồi lâu, trên mặt lộ ra vẻ tràn đầy sự kinh ngạc.
Hiện tại đừng nói là cười đùa mà sự sùng bái của bọn họ đối với tôi có thể so sánh với nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn tràn bờ.
Lúc này lại nghe tôi nói như vậy thì mới lập tức phản ứng lại, sau đó vội vàng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đinh đạo trưởng đang nói cái gì vậy, có thể khiến một vị cao nhân như ngài rời núi như thế, thật đúng là sự vinh hạnh của Nhậm Cường tôi.
Nhậm Bảo, con còn thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đi tới mở cửa cho Tần đạo trưởng và Đinh đạo trưởng?”
Nhậm Bảo này đã không còn thái độ khinh thường và kiêu ngạo như lúc đầu nữa, sau khi nghe cha già của mình nói vậy thì gật đầu liên tục rồi nhanh chóng vọt tới phía đối diện mà mở cửa xe ra.
Còn tôi thì chỉ mỉm cười, sau đó cùng Lão Tần Gia nhanh chóng bước vào bên trong chiếc xe sang trọng kia.