Sau khi lên xe, Nhậm Bảo cũng nhanh chóng khởi động ô tô mà lao về phía trước.
Chẳng bao lâu thì đã nhìn thấy lão Phong đang đứng ở đầu phố, trong tay của cậu ấy cầm một cái túi, hiện đang đứng ở bên đường hút thuốc, bộ dạng đó trong cực kỳ ngầu lòi.
Tôi ra hiệu cho Nhậm Bảo lái xe tới một chút để chiếc xe vững vàng dừng lại ở bên cạnh lão Phong.
Lão Phong nhìn thấy chúng tôi thì không có biểu hiện gì, chỉ dập tắt tàn thuốc rồi trực tiếp lên xe.
Cậu ấy vừa mới lên xe thì đã nghe thấy Nhậm Cường mở miệng dò hỏi: “Đinh đạo trưởng, vị đạo trưởng này là…”
“Đây là Phong đạo trưởng, hiện tại người đã tới đầy đủ, cho nên ông có thể kể chi tiết về mồ mả tổ tiên của nhà các người rồi đấy!” Tôi nhàn nhạt mở miệng nói.
Nhậm Bảo khách khí mà lên tiếng chào hỏi lão Phong một tiếng, nhưng lão Phong chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái, thậm chí còn lãnh đạm đến mức không muốn phát ra một cứ âm thanh nào.
Mà điều này cũng làm cho Nhậm tiên sinh có chút xấu hổ, nhưng ông ta cũng không có quá để ý, chỉ bắt đầu giới thiệu về mồ mả của cha ông ta, cùng với ý nguyện để chúng tôi làm mới Phong Thủy.
Nhậm tiên sinh còn cẩn thận trình bày một chút về lai lịch của phương vị Phong Thủy Khiếu Thiên Hổ mang lại tài chính dồi dào mà cha của ông ta mua được này.
Ông ta nói là vào hai mươi lăm năm trước, cha của ông ta đang lái xe ra ngoài làm buôn bán, lúc đó cũng vừa lúc Nhậm Bảo được sinh ra, Ông cụ Nhậm biết được tin chính mình đã lên chức ông nội thì vô cùng vui mừng.
Tuy nhiên, ngay trên đường về nhà, ông ta đã gặp được một đạo sĩ già đang hấp hối, nhưng ông cụ Nhậm thấy cháu trai mình vừa chào đời thì nghĩ ngay đến việc tích phúc tích đức cho cháu trai nhà mình, cho nên ông ấy đã ra tay cứu vị đạo sĩ già này.
Đạo sĩ già này đã ngủ một đêm ở nhà họ Nhậm, chờ đến khi đối phương tỉnh lại thì phát hiện người nhà họ Nhậm đã ra tay cứu mình, cho nên trong lòng ông ấy cảm thấy rất cảm kích.
Nhưng ông ấy thân là đạo sĩ thích hành tẩu giang hồ, trong người cũng không có đồ gì đáng giá, hơn nữa lúc đó người nhà họ Nhậm này chính là một gia đình giàu có, cũng không thiếu tiền.
Cho nên vị đạo sĩ già này đã đưa ra một lời đề nghị là sẽ tính một quẻ cho ông cụ Nhậm để báo đáp ân cứu mạng.
Lúc đó, ông cụ Nhậm nghe thế thì cũng cảm thấy có chút hứng thú, cho nên đã nói với đạo sĩ già và những người có mặt ở trong phòng một câu:
“Đạo trưởng, nhà tôi tuy không được coi là người giàu nhất một vùng, nhưng cũng coi như là người phú quý. Mà những cái này đều do tôi dốc sức làm ra trong nhiều năm.
Nếu có tôi ở đây, công việc kinh doanh của gia đình tôi chắc chắn sẽ tiếp tục phát đạt. Như vầy đi, ông có thể tính tuổi thọ cho tôi và xem tôi còn có thể sống được bao lâu ...”
Thực ra là do ông cụ Nhậm cao hứng, cho nên mới thuận miệng nói ra một câu này. Nhưng vị đạo sĩ già kia lại rất nghiêm túc mà gật đầu, đồng thời lập tức cầm tấm quẻ lên và bốc một quẻ cho ông cụ Nhậm.
Nhưng kết quả của lần bói này lại khiến vị đạo sĩ già nhíu mày…
******
Sau khi vị đạo sĩ già này bói toán xong thì cứ chạm chạp mãi không chịu lên tiếng, thậm chí còn bấm ngón tay tính toán không ngừng.
Bộ dáng đó giống như sợ mình tính sai rồi, cho nên vẫn đang tính đi tính lại lần nữa.
Ông cụ Nhậm đợi hồi lâu, chỉ thấy đạo sĩ già cau mày, vẫn không ngừng quan sát quẻ tượng thì có chút sốt ruột mở miệng hỏi:
"Đạo trưởng, ông đã tính ra chưa? Nếu không tính ra thì quên đi. Cháu trai của tôi mới ra đời, nhà họ Nhậm tôi có phúc lắm mới có được một đứa con trai. Ở chỗ này có một phong bao đỏ, ông cầm lấy rồi lên đường đi!”
Không thể không nói, ông cụ Nhậm này là một người tốt bụng.
Nhưng vị đạo sĩ già kia vẫn mặt ủ mày chau như cũ, cũng không thèm liếc mắt xem chiếc phong bì màu đỏ kia lấy một cái.
Thay vào đó là thở dài một tiếng rồi nói với Ông cụ Nhậm một câu: "Nhậm tiên sinh, tôi đã tính ra rồi, chỉ sợ là thời gian của ông không còn nhiều lắm.”
Bởi vì lúc đó nhà họ Nhậm may mắn có được một cậu con trai, cho nên có rất nhiều họ hàng đến nhà họ Nhậm để chúc mừng.
Lúc đó vừa nghe đạo sĩ già nói như vậy, mấy người họ hàng, trong đó bao gồm cả Nhậm tiên sinh của hiện tại đều nổi giận, thậm chí là có người còn muốn đánh vị đạo sĩ già này và còn muốn đuổi ông ấy đi.
Ngay cả một số họ hàng là nữ cũng mắng vị đạo sĩ già này không biết nói chuyện, ông cụ Nhậm có lòng tốt cứu ông ta trở về, nhưng ông ta lại trù ẻo ông cụ Nhậm như thế.
Tâm tình của ông cụ Nhậm vốn đang rất tốt, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì cũng lập tức tối sầm mặt lại, nhưng ông cụ Nhậm là người có tâm lòng nhân hậu, hơn nữa bản thân đã ở trên thương trường dốc sức làm việc nhiều năm, cho dù có tức giận đến đâu thì cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, cho nên lúc này mới lại hỏi thêm một vấn đề:
“Đạo trưởng, không biết có thể chỉ giáo thêm cho tôi được không? Bản thân tôi không bệnh không tai, thân thể khỏe mạnh, sự nghiệp thành công, thậm chí còn là một tráng niên chính trực.”