Nhưng đạo sĩ già lại cười khổ lắc đầu:
"Nhậm tiên sinh, sinh tử có mệnh phú quý ở trời, mặc dù ngài đang ở thời kỳ sung sức, nhưng thời gian của ngài cũng không còn nhiều, nhiều nhất là ba ngày.”
Ông cụ Nhậm dù có tốt bụng đến đâu vẫn tức giận khi nghe có người nói ba ngày nữa ông sẽ chết.
“Đạo trưởng, ăn có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung. Nếu ba ngày sau tôi vào không có việc gì, ông tính thế nào?”
Ông cụ Nhậm cũng lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, đang muốn lập tức phát tác.
Nhưng đạo sĩ già không hề tức giận, vẫn nở ra một nụ cười khổ rồi nói: "Nhậm tiên sinh, ân cứu mạng, lão đạo không có gì báo đáp. Nhưng lão đạo đã tính ra, số mệnh của ngài bắt đầu chuyển biến vào buổi trưa sơ khắc và bỏ mạng vào giờ Hợi sơ khắc.
Trong chín giờ này, ngài kêu người tới cầu vượt ở phía đông thành phố tìm tôi, tôi sẽ ở chỗ đó chờ ngài.
Đến lúc đó, tôi sẽ đưa cho gia đình của ngài 25 năm phú quý coi như báo đáp ân cứu mạng."
Nói xong, đạo sĩ già kia thu hồi quẻ tiền rồi không chút do dự mà xoay người rời đi, ngay cả phong bao lì xì màu đỏ mà nhà họ Nhậm đưa cho cũng không có mang theo.
Khi đó, hơn mười mấy người trong nhà họ Nhậm, nguyên một đám đều xem đến trợn tròn mắt.
Bởi vì đạo sĩ già kia nói ra dáng ra hình, như thể đó là sự thật.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi người bắt đầu nói chuyện, thậm chí có người còn nói đạo sĩ già chỉ là một tên đạo sĩ giang hồ, kêu ông cụ Nhậm đừng để ý tới.
Lúc đó ông cụ Nhậm cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này, nhưng chuyện này giống như một con dao nhỏ treo ở trong lòng của ông ta.
Nhưng tục ngữ có câu không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Chẳng may lời đạo sĩ già đó nói là sự thật, nếu thật sự đúng là như vậy thì bọn họ…?
Thậm chí bà Nhậm còn lén nhắc tới việc bà ấy sẽ đi tìm vị đạo sĩ già kia trở về để ông ta phá bỏ lời nói này, nhiều nhất chính là tốn chút tiền.
Dù sao nhà họ Nhậm cũng giàu có, nếu đó là sự thật, chẳng may người chết đi, thì không đáng chút nào.
Nhưng khi họ ra ngoài tìm kiếm vị đạo sĩ già kia, họ lại không tìm thấy ông ta.
Đến ngày thứ ba, ông cụ Nhậm lại càng cảm thấy bất an, thậm chí là ngày hôm đó ông ấy còn từ chối rất nhiều công việc và không đi ra ngoài.
Bởi vì theo suy nghĩ của ông ấy, ở trong nhà sẽ an toàn hơn.
Chỉ cần ông ấy ngồi ở trong phòng chờ đợi nguyên một ngày, chỉ cần chờ qua hết ngày hôm nay thì chính mình sẽ không có việc gì, từ đó vạn sự đại cát.
Cho nên, nguyên cả ngày hôm đó, ông cụ Nhậm chỗ nào cũng không đi, chỉ ngồi trong phòng khách ở trong nhà và đề phòng bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương mình, ánh mắt cũng quét qua chiếc đồng hồ ở trên tường.
Buổi trưa sơ khắc, chính là 12 giờ.
Càng đến gần giữa trưa, ông cụ Nhậm càng ngày càng cảm thấy lo lắng và càng lúc càng hoảng sợ, mồ hôi cũng nhịn được mà chảy xuống không ngừng.
Đúng lúc sắp đến 12 giờ trưa. Ông cụ Nhậm chỉ cảm thấy miệng lưỡi của mình khô khốc dị thường, cực kỳ khó chịu, thế là ông ấy đã đứng dậy rót cho mình cốc nước, nhưng ngay tại lúc ông cụ Nhậm vừa mới rót xong và quay đầu đi về phía ghế sofa, đồng hồ trên tường đã vang lên: “Đông, đông …”
Tiếng chuông đồng hồ kia vang lên như tiếng chuông báo tử khiến trái tim của ông cụ Nhậm đập thình thịch.
Thậm chí ông cụ Nhậm còn đứng yên không dám cử động.
Khi tiếng chuông gõ thêm vài tiếng, ông cụ Nhậm nhận ra rằng chính mình cũng không có việc gì và mình rất ổn, chỉ là toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt đẫm mà thôi.
Sau khi xác nhận chính mình đã an toàn, ông cụ Nhậm lập tức phát ra tiếng cười điên cuồng “Ha ha” ngay tại chỗ.
Thậm chí còn mắng to một tiếng: “Bọn giang hồ bịp bợm, đã mười hai giờ rồi, không phải bản thân tôi vẫn rất tốt sao? Mẹ nó, suýt chút nữa là bị lừa rồi.”
Nói xong, ông cụ Nhậm uống một ngụm nước, rồi lại cười mấy tiếng, sau đó tiến về phía trước hai bước.
Kết quả chính là một bước đi này, chuỗi Phật châu ở trên cổ tay của ông ấy đột nhiên rơi ra.
“Keng keng keng phanh phanh phanh”, rớt đầy đất.
Mà âm thanh này cũng khiến ông cụ Nhậm kinh hãi, theo bản năng bước sang một bên.
Kết quả là một bước này đã làm ông ấy giẫm phải một viên Phật châu rơi xuống đất, thân thể cũng đột nhiên trượt về phía sau, chỉ nghe “Phanh” một tiếng trầm vang.
Sau gáy của ông cụ Nhậm nện thẳng vào một góc bàn trà, sau đó hai mắt của ông ấy tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi bà Nhậm và Nhậm tiên sinh ở tầng trên nhìn thấy ông cụ Nhậm thì Ông cụ Nhậm đã không còn tri giác và máu tươi chảy đầy đất.
Có một câu nói rất hay, nếu là người mang xui xẻo thì cho dù có uống nước cũng sẽ chết ngạt.
Còn có một câu nói khác: Diêm Vương muốn bạn chết vào canh ba thì sẽ không ai dám giữ bạn sống đến canh năm.
Sau khi ông cụ Nhậm ngất đi, người nhà họ Nhậm lại nghĩ tới lời của đạo sĩ già đã để lại ba ngày trước.
Thế là lúc này Nhậm tiên sinh đã đi thẳng tới cầu vượt để tìm vị đạo sĩ già.
Quả nhiên, chờ đến khi Nhậm tiên sinh đến cầu vượt lần nữa thì nhìn thấy vị đạo sĩ già kia.