Vì vậy tôi dự định sử dụng hai con Thi Yêu mà bản thân bắt được làm “chó dẫn đường” để chúng nó đưa đám người chúng tôi tới sào huyệt của bọn chúng, từ đó tìm ra và bắt giữ được những kẻ dưỡng thi ở phía sau.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nói với những người có mặt: "Chỉ còn mấy con mà thôi, cho nên chúng ta mau chóng kết thúc trận chiến sớm một chút, nhưng mọi người nhớ giữ lại hai con để bọn chúng dẫn đường cho chúng ta.”
Mọi người nghe tôi nói xong thì đều “Ừ” một tiếng, sau đó gật đầu coi như đồng ý.
Trong số đó, Hồ Mỹ là người đầu tiên ra tay, chỉ nghe cô ấy hừ lạnh một tiếng, yêu khí toàn thân đều tản ra ngoài giống như những gợn sóng rồi lập tức trùng kích về phía hai con Thi Yêu ở trước mặt của cô ấy.
Tuy nhiên, hai con Thi Yêu kia cũng không hề cảm thấy sợ hãi, chân sau của nó chợt giẫm xuống và mở to cái miệng đầy máu của mình ra, sau đó cắn thẳng về phía Hồ Mỹ.
Nhưng Hồ Mỹ cũng không trốn tránh, bởi vì kể từ khi Chân Huyết Hỏa Hồ của cô ấy thức tỉnh thì thực lực của cô ấy đã vô cùng mạnh mẽ rồi, cho nên hai con Thi Yêu nhỏ kia hoàn toàn không đủ để nhét kẽ răng cho cô ấy.
Nếu cô ấy không cố kỵ trong việc bảo vệ hai cha con nhà họ Nhậm ở phía sau lưng thì cô ấy đã chủ động công kích từ lâu rồi.
Nhưng kết quả cũng có thể tưởng tượng được, sau khi hai bên đối mặt với nhau, hai con Thi Yêu đã bị Hồ Mỹ nhắm tới đều bị giết chết ngay tại chỗ, một con bị một vuốt của Hồ Mỹ cắt qua cổ, còn con còn lại đã bị một vuốt của Hồ Mỹ xuyên thủng qua ngực.
Mặc dù trạng thái chết của chúng nó rất khó coi nhưng Hồ Mỹ lại lộ ra vẻ mặt hời hợt và không có chút thương hại nào.
Cùng lúc đó, lão Phong, Lão Tần Gia và tôi cũng lần lượt giơ kiếm gỗ đào lên, sau đó tiến hành công kích về phía mấy con Thi Yêu còn lại.
Những con Thi Yêu kia hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng tôi, hơn nữa những tên này cũng không biết cách chạy trốn.
Cho nên kết quả có thể tưởng tượng được, phần lớn bọn chúng đã bị chúng tôi liên tục chém chết và ngã xuống đất, sau đó bọn chúng lại hóa thành từng khối thây khô phủ đầy rễ cây màu trắng.
Đương nhiên là chúng tôi đã để lại hai con còn sống rồi, lúc này chúng nó đã bị Lão Tần Gia và lão Phong ấn ở trên mặt đất, hai con Thi Yêu này vẫn đang không ngừng vùng vẫy, trong miệng cũng đang “oa oa” kêu không ngừng, cũng không biết là đang nói cái gì nữa.
Còn tôi thì thu kiếm gỗ đào lại, sau đó lấy ra hai lá bùa vàng rồi đi thẳng đến bên người hai con Thi Yêu này.
Ở giữa lá bùa này được viết một chữ “Truy”, đây là một loại bùa theo dõi.
Trước kia tôi cũng đã sử dụng qua loại bùa theo dõi này, đây là thuật theo dõi được thi triển thông qua việc sử dụng bùa chú, các loại vật phẩm khác, vân vân.
Nếu đối tượng bị theo dõi nằm trong phạm vi được chỉ định thì có thể thông qua la bàn để định vị và tiến hành theo dõi.
Cho nên, tôi đã lấy lá bùa này ra rồi dán lá bùa này vào phía sau lưng của chúng nó.
Sau đó trong tay kết ra một đạo thủ ấn rồi điểm vào lá bùa được dán ở phía sau lưng chúng rồi nói: “Sắc!”
Chú lệnh vừa ra, hai lá bùa vàng kia cũng lóe lên rồi “biến mất” một cách kỳ diệu ở trước mặt mọi người.
Sau khi làm xong việc này, tôi gật đầu với lão Phong và Lão Tần Gia, mặc dù tôi không nói gì nhưng cả hai người họ đều ngầm hiểu.
Đồng thời mọi người cũng lần lượt cầm lấy kiếm gỗ đào, sau đó một kiếm nhắm ngay vào chân của hai con Thi Yêu da đỏ này.
Một kiếm đi xuống làm máu đen bắn tung tóe, mà cái cảm giác đau đớn này đã khiến cho hai con Thi Yêu này “Ngao ngao” kêu to, thân thể của bọn chúng cũng run rẩy không ngừng, nhưng một kiếm này sẽ không lấy mạng của bọn chúng.
Làm xong việc này, lão Phong và Lão Tần Gia đồng thời thả hai con Thi Yêu này ra.
Còn hai con Thi Yêu đã bị thương nặng kia thấy lão Phong và Lão Tần Gia buông tay thì giống như ngựa hoang thoát cương vậy, thậm chí là không dừng lại chút nào mà trực tiếp chui thẳng vào bên trong bụi cây.
Theo bụi cây đong đưa cùng với tiếng “chi chi” dần dần nhỏ đi, hai con Thi Yêu da dỏ đã nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi lại cầm la bàn phong thủy lên, trong miệng niệm quyết, một tay kết ấn.
Sau đó lại lợi dụng pháp quyết để liên kết thuật theo dõi với la bàn, từ đó theo dõi hành động của chúng nó.
Mười giây sau, chỉ nghe tôi hét lên một tiếng: “Cấp cấp như luật lệnh, mở!”
Vừa dứt lời, kim đồng hồ của la bàn ở trong tay bắt đầu xoay nhanh và phát ra âm thanh "ô ô ô", nhưng rất nhanh đã dừng lại và chỉ về một hướng khác.
Bằng cách này, la bàn theo dõi đã khởi động.
Trong phạm vi quy định, chỉ cần bùa chú của người bị thi thuật vẫn còn thì nhất định sẽ tìm được.
Cho nên tôi nhìn lướt qua phương hướng của kim đồng hồ trên la bàn, sau đó nói với đám người lão Phong một câu: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, chúng tôi lập tức hướng về phía trước mà đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này, Nhậm tiên sinh lại đột nhiên lộ ra vẻ bối rối, sau đó vội vàng mở miệng nói: "Đinh, Đinh đạo trưởng, mọi người đi rồi, chúng tôi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?"