Nghe thấy lời này, tôi lập tức dừng lại, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua hai cha con nhà họ Nhậm.
Đúng rồi, nếu để bọn họ lại nơi này thì có vẻ không được an toàn cho lắm, nhưng nếu đi cùng với chúng tôi qua đó thì e rằng hai người này cũng sẽ theo không kịp.
Hơn nữa nếu chúng tôi thật sự tìm được yêu đạo của tà giáo, nếu đánh thắng được thì còn tốt, chẳng may đánh không lại.
Đến lúc đó đám người chúng tôi phải bỏ chạy thì hai người này có thể sẽ trở thành gánh nặng của chúng tôi mất…
Nhưng ngay lúc tôi đang ở thế khó xử, Lão Tần Gia đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Phàm, cứ dứt khoát để tôi ở lại! Dù sao đạo hạnh của tôi cũng thấp, nếu lại đi cùng với các con qua đó thì cũng không giúp ít được bao nhiêu. Nhưng nếu để tôi ở lại nơi này thì ít nhất còn có thể bảo vệ hai cha con Nhậm tiên sinh.”
“Cũng được, cũng được, có Tần đạo trưởng ở đây, chúng tôi, cha con chúng tôi cũng sẽ an toàn hơn một chút…” Nhậm tiên sinh lo lắng nói.
Nghe đến đó, tôi, lão Phong và Hồ Mỹ liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người họ đều khẽ gật đầu.
Mà chuyện đã tới nước này rồi thì cũng chỉ có thể làm như thế. Dù sao thì việc mang theo đám người Nhậm tiên sinh đi cùng rõ ràng là không thể.
Nếu để hai người này ở đây thì xác thực là có thể xuất hiện một số nguy hiểm, nhưng nếu để Lão Tần Gia ở đây thì còn có chút bảo đảm, cho nên tôi đã nói với Lão Tần Gia: "Lão Tần Gia, làm phiền người rồi!"
Lão Tần Gia cười nhạt: "Các con đi nhanh đi! Nơi này cứ giao cho tôi...”
Tôi gật đầu một cái rồi nói với lão Phong và Hồ Mỹ: “Chúng ta đi!”
Nói xong, tôi lại sử dụng thuật theo dõi, trong tay cầm lấy la bàn và bắt đầu đuồi theo hai con Thi Yêu da đỏ đang chạy trốn kia...
******
Rời khỏi chân núi đơn độc, ba người chúng tôi nhanh chóng đi theo hai con Thi Yêu da đỏ đang bị thương kia.
Kế hoạch của chúng tôi có thể nói là vô cùng đơn giản, đó chính là dùng hai con Thi Yêu đang bị thương này dẫn chúng tôi đi tìm sào huyệt của bọn chúng, từ đó tìm được tên yêu đạo dưỡng thi ở phía sau màn và giết chết đối phương.
Đương nhiên, nếu đối thủ quá mạnh hoặc có quá nhiều Thi Yêu, chúng tôi sẽ ghi nhớ trước chờ ngày sau sức lực đầy đủ lại đến vây quét.
Lúc này chúng tôi đã đuổi theo được khoảng một cây số, nhưng đám người chúng tôi vẫn chưa thể đuổi kịp hai con Thi Yêu này, cho nên chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước.
Trên ngọn núi này không có đường đi nên việc đi bộ và đi theo bọn chúng là điều vô cùng khó khăn.
Tất nhiên là ngoại trừ hồ ly nhỏ Hồ Mỹ này rồi, bởi vì lúc này cô ấy đã biến thành bộ dáng của hồ ly, đi trên trên ngọn núi già này như giẫm trên mặt đất bằng phẳng.
Sau khi theo dõi khoảng một tiếng rưỡi, chúng tôi đã bắt kịp hai con Thi Yêu da đỏ bị thương kia, bởi vì duyên cớ bị thương nên tốc độ của chúng nó càng ngày càng chậm.
Bởi vì vậy mà chúng tôi mới có thể đuổi kịp chúng nó, mà đây cũng là lý do tại sao trước khi chúng tôi thả cho chúng nó chạy thì đã đâm chúng nó bị thương.
Chủ yếu là vì để hạn chế tốc độ của chúng nó, dù sao tốc độ của mấy con Thi Yêu này cũng rất nhanh, nếu không làm chúng nó bị thương thì ở bên trong ngọn núi già này, một khi vượt qua khoảng cách theo dõi thì rất khó có thể tìm được chúng nó.
Mặc dù lúc này chúng tôi đã đuổi kịp hai con Thi Yêu kia, nhưng chúng tôi vẫn phải duy trì một khoảng cách an toàn và không tới quá gần.
Còn hai con Thi Yêu kia có vẻ cũng đã mệt lả rồi, cho nên bọn chúng đã nằm yên tại chỗ một lúc và liếm láp vết thương, trong miệng cũng phát ra tiếng “chi chi” như đang giao lưu với nhau về điều cái gì đó.
Qua một hồi lâu, hai con Thi Yêu da đỏ này mới lên đường lần nữa.
Còn chúng tôi vẫn cẩn thận từng li từng tí đi theo hai con Thi Yêu này, ngoại trừ việc sử dụng thuật theo dõi thì Tiểu Mỹ cũng sẽ phong tỏa khí tức của chúng nó, cho nên hai con Thi Yêu này hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi.
Sau khi tiếp tục đi theo nửa giờ nữa, chúng tôi đã đuổi tới trước một cái hang núi.
Hang núi này không lớn, cao khoảng hai mét và rộng khoảng hai mét, nhìn từ bên ngoài thì trông không khác gì một cái hang núi bình thường.
Tuy nhiên, ngay khi hai con Thi Yêu da đỏ này một trước một sau đi vào bên trong hang núi thì bọn chúng đã dừng lại.
Chúng tôi quan sát từ xa và không đuổi theo, nhưng lúc này hai con Thi Yêu da đỏ kia lại đứng ở chỗ đó một lát, sau đó nằm rạp ở trên mặt đất và hướng về phía hang núi phát ra tiếng “chi chi”, bộ dạng đó giống như đang quỳ lạy và triều bái thứ gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi hạ giọng nói với mọi người: “Xem ra chính là nơi này.”
Vừa nói xong, cái mũi của Hồ Mỹ đã ngửi ngửi vài cái, sau đó cô ấy cũng mở miệng nói: “Trong hang núi này có một luồng thi khí nồng nặc.”
“Có thứ gì đó đang đi ra!” Lão Phong đột nhiên nhắc nhở một câu.
Lời vừa dứt, tất cả chúng tôi đều ngậm miệng lại và trở nên cảnh giác.
Ngay lúc đó, có tiếng bước chân nhẹ nhàng phát ra từ bên trong hang núi, sau đó lại nhìn thấy hai bóng người mờ nhạt xuất hiện.