Còn cái tên Quỷ Tam Nguyên đứng ở phía đối diện lại rất đắc ý, lúc này đang cười ha hả nhìn về phía tôi: "Đinh Phàm, cậu đã mời Hồ Tiên cả nửa ngày rồi, sao còn chưa mời được vậy? Nếu cậu lại mời không được, vậy thì tôi đã có thể giết hết các người rồi?"
Quỷ Tam Nguyên lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, hóa ra ông ta đã sớm biết được chuyện bản thân tôi đang âm thầm mời Hồ tiên đến.
Mà chuyện càng thêm quan trọng hơn khiến tôi càng cảm thấy vô cùng bất ngờ chính là, nếu ông ta đã biết thì tại sao không ra tay ngăn cản.
Điều này xuất phát từ suy nghĩ nào, chẳng lẽ ông ta đang cảm thấy cực kỳ tự tin vào chính mình hay là đang coi thường vị Hồ tiên mà lát nữa tôi sẽ mời đến?
*****
Tôi không ngờ cái tên Quỷ Tam Nguyên này lại biết tôi đang âm thầm mời Hồ Tiên tới.
Chỉ là ông ta cũng không có ngăn tôi lại, còn lộ ra vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo và cực kỳ coi thường tôi khiến tôi nhìn thấy không khỏi nhíu mày lại.
Chẳng lẽ ông ta có lòng tin tuyệt đối, cho rằng vị Hồ tiên mà tôi mời đến hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của ông ta sao?
Nhưng việc đã đến nước này, bản thân tôi còn biết nói gì nữa đây!
Nếu như ông ta đã cuồng vọng đến mức đó thì tôi đây cũng không ẩn nấp nữa.
Chính vì thế mà chân trái của tôi chợt đạp mạnh một cái, hai tay nhanh chóng đưa lên trước ngực, thủ ấn cũng lập tức thay đổi và làm ra thủ ấn mời tiên.
Sắc mặt của tôi cũng trở nên ngưng trọng, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào cái tên Quỷ Tam Nguyên đang cười như không cười cùng với cái tên Trương Tử Đào cầm lá cờ màu đen đang cảm thấy rất khó chịu với tôi và trên mặt tràn ngập sự tức giận ở cách đó không xa kia.
Tôi tăng thêm tiết tấu mời tiên, trong miệng cũng âm thầm nhanh chóng niệm chú ngữ mời tiên.
“Tiên gia của Hồ tộc đang ở nơi nào, đệ tử Đinh Phàm đang gặp nguy hiểm. Nếu Tiên gia cảm nhận được, xin hãy nhanh chóng tới đây nhập thân để đệ tử vượt qua kiếp nạn …”
Thanh âm niệm chú cực kỳ nhỏ và rất nhanh này cũng chỉ có một mình tôi có thể nghe thấy.
Còn đám người Quỷ Tam Nguyên đang đứng ở phía đối diện cũng không hề ngăn cản tôi, thậm chí là đang lẳng lặng chờ đợi.
Về phần lão Phong, Hồ Mỹ và Phong ca, lúc này bọn ọ cũng đã chậm rãi đứng dậy và đang đứng ở hai bên trái phải của tôi, trên mặt của nguyên một đám đều lộ ra vẻ cảnh giác với Quỷ Tam Nguyên.
Đạo hạnh của tên này đã vượt xa chúng tôi quá nhiều, từ đó có thể chắc chắn một điều rằng đây là bản thể của ông ta chứ không phải là linh môi.
Hơn nữa thương thế của ông ta cũng đã gần như khôi phục lại hoàn toàn.
Bởi vậy mà ngay cả khi tất cả đám người chúng tôi liên thủ với nhau thì vẫn không phải là đối thủ của tên này.
Trong lúc nhất thời, tràng diện có chút áp lực và trở nên cực kỳ yên tĩnh, dường như ngay cả hô hấp cũng bị áp chế lại.
Dưới sự áp bức chưa từng có này, cuối cùng thì tôi cũng có được một loại cảm giác, một loại cảm giác đã có thể liên thông với tiên gia của Hồ tộc. Tôi biết, sau khi bản thân xuất hiện loại cảm giác này cũng đại biểu cho việc tiên gia của Hồ tộc đã thành lập một mối liên hệ với tôi.
Tiếp theo, tôi chỉ cần mời nguyên thần của bọn họ nhập thân là được.
Vào lúc này, tôi không hề có chút do dự nào, thủ ấn ở trên hai tay lại thay đổi, đồng thời trong miệng cũng lập tức gầm nhẹ một tiếng: "Đệ tử Đinh Phàm, mời tiên gia của Hồ tộc nhập thân! Cấp cấp như luật lệnh, sắc!”
Sau lời nói này, cây nhang ngắn ở phía sau đã bốc lên một làn khói xanh, đồng thời hóa thành bộ dáng của một con Linh Hồ.
Cũng trong nháy mắt này, một cỗ yêu khí cường hãn lập tức xuất hiện, bên trong khu rừng ở xung quanh nơi này cũng xuất hiện một cỗ yêu khí chấn động.
Mà lúc này, làn sương khói có dáng vẻ của Linh Hồ kia như thể đã sống dậy vậy, hai mắt của nó đột nhiên mở ra và có một luồng ánh sáng vàng lóe lên.
Sau đó chỉ thấy làn sương khói kia đã hội tụ thành một con hồ ly và nhào về phía tôi.
Đồng thời “Phanh” một tiếng là đã hóa thành một làn khói xanh và chui vào bên trong cơ thể của tôi.
Cũng ngay tại lúc này, bản thân tôi vốn đang thi pháp thì lập tức cảm nhận được một cỗ ngoại lực tiến vào trong thân thể của mình từ phía sau.
Trong khoảnh khắc, cổ lực lượng kia lập tức thổi quét qua toàn bộ cơ thể của tôi, mà tay chân và thân thể của tôi cũng ngay tại thời gian ngắn này mà mất đi sự khống chế.
Ngoại trừ việc tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ ở trong tầm mắt của mình ra thì toàn bộ cơ thể của tôi đã không còn kiểm soát được nữa.
Tôi biết, Hồ tiên đã đến và hiện tại đã tiếp nhận quyền kiểm soát cơ thể của tôi.
Lúc này, bản thân tôi đã bị “Lăn khiếu”, còn người nhập vào cơ thể tôi là nguyên thần của một vị Hồ tiên vừa mới tới.
Về phần là vị Hồ tiên nào thì tạm thời tôi vẫn còn chưa biết, cho nên tôi ở trong cơ thể đã mở miệng nói với vị Tiên gia của Hồ tộc đang nhập vào người mình một câu: "Đệ tử Đinh Phàm, không biết là vị tiên gia nào đến tương trợ cho đệ tử!"
"Lão Hồ, Hồ Lục."