Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai của tôi, sau khi nghe được cái tên này, trong lòng tôi cũng lập tức bị chấn động.
“Hồ Lục Gia.”
Tôi vừa nói xong, Hồ Mỹ đang đứng ở bên cạnh tôi nghe thấy vậy thì lập tức lộ ra dáng vẻ vui sướng mà hướng về phía tôi nói: "Ông nội!”
Hồ Lục Gia khống chế thân thể của tôi quay đầu rồi nhìn thoáng qua Hồ Mỹ, sau đó khẽ gật đầu nhưng không nói gì.
Theo sau, Hồ Lục Gia lại quay đầu nhìn về hướng Quỷ Tam Nguyên và Trương Tử Đào ở ngay phía trước.
Lúc này, Quỷ Tam Nguyên vẫn lộ ra biểu tình cười như không cười.
Sau khi thấy Hồ Lục Gia đang nhìn về phía ông ta thì khóe miệng thậm chí còn lộ ra một tia khinh miệt: "Bần đạo còn tưởng là ai đến! Hóa ra là tên súc sinh Hồ Lục. Ông cho rằng hôm nay chính mình có khả năng dẫn bọn họ an toàn rời đi sao?”
Quỷ Tam Nguyên kiêu ngạo nói, như thể muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi vậy.
Nhưng ngay khi Quỷ Tam Nguyên vừa nói xong, Trương Tử Đào đang đứng ở phía sau lưng ông ta lại đột nhiên huy động lá cờ màu đen ở trên tay của mình lên.
Đồng thời một tay của gã đã kết xuất ra một đạo kiếm chỉ ấn, sau đó đột nhiên mở miệng nói: Thuật ngự quỷ, ác quỷ mười phương, nghe theo hiệu lệnh của tôi. Cấp cấp như luật lệnh, sắc.”
Chú lệnh vừa ra, lá cờ màu đen ở trong tay của Trương Tử Đào đột nhiên bay lên trời rồi hóa thành một làn khói đen.
Làn khói đen giống như thủy triều kia lập tức chấn động.
Ngay sau đó, bốn phía ở xung quanh đây đột nhiên xuất hiện một trận âm phong, đồng thời khi lá cờ màu đen kia giương lên và lấy Trương Tử Đào làm trung tâm.
Trong phạm vi nửa cây số của khu vực này, phàm là những du hồn dã quỷ đều sẽ bị thuật ngự quỷ này điều động đến.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả bọn chúng đều sẽ bị lá cờ màu đen này khống chế và trở thành quỷ nô ở trong tay của Trương Tử Đào, từ đó để gã tùy ý sai sử.
Âm phong thổi quét “vù vù vù” và chẳng mấy chốc một đợt u hồn dã quỷ đầu tiên bị khống chế đã xuất hiện.
Đó là một con nữ quỷ, xuất hiện từ phía bên trái của chúng tôi.
Trên người của cô ta mặc quần áo màu trắng, đôi mắt trống rỗng như mắt cá chết, sau đó nhanh chóng bay tới chỗ của chúng tôi.
Ngay khi nữ quỷ áo trắng đầu tiên này xuất hiện, rất nhanh cũng đã xuất hiện con thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Chỉ trong vào một khoảng thời gian ngắn ngủi, ở xung quanh chúng tôi đã lập tức xuất hiện bảy nữ quỷ áo trắng.
Cũng may nơi này là một ngọn núi già, nếu ở nơi này là có một bãi tha ma gì đó thì tôi thực sự không biết cái tên Trương Tử Đào kia có thể triệu hồi ra bao nhiêu quỷ hồn tới giúp đỡ gã nữa.
Lão Phong và Phong ca thấy xung quanh lại xuất hiện thêm mấy nữ quỷ áo trắng thì đều trở nên cảnh giác nhưng lại không có ai mở miệng nói chuyện.
Cùng lúc đó, Tiểu Mỹ đã mở miệng nói với Hồ Lục Gia: "Ông nội, hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Hồ Lục Gia giơ tay ra hiệu cho Hồ Mỹ đừng nói chuyện nữa.
Đồng thời, Hồ Lục Gia lại nói chuyện với tôi đang ở bên trong cơ thể: “Xuất mã, tôi có thể cảm nhận được cái tên Quỷ Tam Nguyên này không giống như xưa, thực lực của ông ta nhất định là đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Cậu kiên trì một chút, tôi sẽ gọi Thất Muội tới, đến lúc đó sẽ khiến thân thể của cậu có khả năng rất đau đớn.
Nếu không thì với thực lực của một mình tôi, hôm nay sẽ rất khó có thể đảm bảo an toàn cho các cậu!”
Nghe Hồ Lục Gia nói như vậy, bản thân tôi cũng thầm hít vào một hơi khí lạnh.
Chẳng lẽ sau khi bị nhập thân rồi thì còn có thể có thêm một vị Hồ tiên nhập thân nữa, từ đó có thêm một vị Hồ tiên thứ hai đồng thời lăn khiếu ở bên trong cơ thể của tôi sao?
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên vì trước đó chưa từng thử qua cái cảm giác này.
Tuy nhiên, lúc này không phải là lúc để suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa chính mình cũng không có thời gian đi suy xét, trước mắt cứ thu phục cái đám Quỷ Tam Nguyên này trước rồi lại nói.
Cho nên tôi cũng không chút do dự hay suy xét gì mà lập tức mở miệng nói: "Hồ Lục Gia, con không sao, con vẫn có thể kiên trì. Ngài mau mời Thất Nãi tới lăn khiếu đi!”
“Tốt lắm, vậy cậu chịu đựng một chút!” Nói xong, Hồ Lục Gia khống chế tay phải của tôi và tự mình kết xuất ra một pháp ấn kỳ quái.
Sau đó ông ấy lại nhìn chằm chằm vào Quỷ Tam Nguyên rồi nói: "Có thể dẫn bọn họ rời đi hay không thì một lát nữa ông sẽ biết!”
Vừa dứt lời, Hồ Lục Gia đột nhiên gầm nhẹ một tiếng: "Thất Muội, mau tới đây giúp anh!”
Âm thanh không lớn nhưng cứ văng vẳng ở bên tai tôi một cách kỳ lạ, mà trong lòng ngực của tôi lại truyền đến một trận cảm giác đau đớn.
Ngay sau đó, có một làn sương khói bốc lên từ cây nhang ngắn ở phía xa, đồng thời hội tụ lần nữa và cũng biến thành bộ dáng của một con hồ ly.
Nhưng chính trong khoảng khắc này, tôi lại cảm nhận được bản thân đã thiết lập mối liên hệ với một vị Hồ tiên khác.
Hơn nữa, mối liên hệ này đến rất đột ngột và tốc độ thiết lập cũng cực kỳ nhanh chóng.
Tôi biết, sở dĩ như thế là vì Hồ Lục Gia đã mượn thân thể của tôi để thi pháp, đồng thời liên hệ với một vị tiên gia nào đó được chỉ định, cho nên lúc này mới có tốc độ kết nối như vậy...