Nói xong, Quỷ Tam Nguyên nhìn chằm chằm vào tôi, khiến cho tim của tôi nhịn không được mà “lộp bộp” một tiếng, đồng thời cảm nhận được một cỗ uy hiếp của cái chết.
Nhưng đúng lúc này, Hồ Lục Gia lại đột nhiên rời khỏi cơ thể của tôi, sau đó lấy hình dạng của nguyên thần mà trực tiếp che chắn ở trước người của tôi.
Hồ Lục Gia vừa rời khỏi cơ thể của tôi đã khiến tôi cảm thấy như mình bị đào rỗng ruột vậy.
Sau đó cơ thể mềm ra, hai chân cũng đã có chút đứng không vững. May mắn là có lão Phong và Tiểu Mỹ đỡ lấy tôi.
Đồng thời nghe thấy lão Phong mở miệng nói: “Lão Đinh, cậu không sao chứ?”
Tôi thở hổn hển một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi choáng váng.”
Đây là di chứng của việc sau khi mời tiên gia và bị nhập thân, từ đó linh lực ở trong cơ thể sẽ bị rút đi rất nhiều, bám vào người càng lâu thì linh lực bị rút đi càng nhiều.
Nhưng hiện tại thì bản thân tôi vẫn có thể chấp nhận được, cho nên tôi đã bình tâm lại, sau đó điều chỉnh lại hô hấp, cơ thể cũng đã nhanh chóng lấy lại được chút sức lực.
Cùng lúc đó, Hồ Lục Gia đang che ở phía trước lại đột nhiên đưa lưng về chúng tôi rồi nói: “Các cậu chạy về một hướng khác đi, lão hồ tôi sẽ tới ngăn ông ta lại!”
Hồ Mỹ nghe xong vội vàng nói: "Ông nội, ông…”
Nhưng cô ấy mới nói tới đây thì đã bị Hồ Lục Gia giơ tay ngăn lại: "Ông nội biết mình đang làm gì, nếu thực sự gặp nguy hiểm thì cứ dùng cái đó đi!"
Nói xong, Hồ Lục Gia quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Mỹ.
Còn Hồ Mỹ thì lộ ra vẻ mặt u sầu nhưng thấy Hồ Lục Gia như thế, cô ấy lại lập tức gật đầu một cái thật mạnh, trong miệng cũng “Ừ” một tiếng.
Chúng tôi cũng không có hỏi “Cái kia” là cái gì, nhưng có lẽ đó là một đòn sát thủ gì đó của Hồ Mỹ.
Khi Hồ Lục Gia nghe thấy lời đồng ý của Hồ Mỹ, ông ấy lại tiếp tục nói: “Đi nhanh đi! Tôi chỉ có thể cầm cự được năm phút...”
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào Hồ Lục Gia, nguyên một đám đều xuất hiện một loại cảm động không thể giải thích được.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để cảm động mà là đang trong tình hình rất nguy cấp.
Mỗi một phút trì hoãn đều có thể dẫn chính mình vào chỗ chết, cho nên tôi cũng không nói nhảm, càng không làm ra vẻ mà chắp tay vái chào về phía Hồ Lục Gia ở trước mặt: “Hồ Lục Gia, làm phiền ngài rồi!”
Lão Phong và Phong ca nhìn thấy tôi chắp tay như vậy, họ cũng đều ôm quyền để tỏ lòng kính trọng, nhưng ngoài miệng cũng không nói câu nào.
Còn Hồ Lục Gia thì cười nhẹ, cũng không nói gì.
Lúc này tôi không hề do dự mà nói với mọi người: “Chúng ta, chúng ta đi thôi!”
Nói xong tôi lập tức dẫn mọi người rút lui về một hướng khác.
Nhưng trước khi rời đi, tôi lại nhìn thoáng qua cái tên Quỷ Tam Nguyên ở phía xa kia.
Quỷ Tam Nguyên nhìn thấy chúng tôi rời đi thì trong miệng đã trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Muốn chạy? Không có cửa đâu!”
Nói xong, cơ thể của ông ta lập tức hóa thành một luồng sáng đen và lao thẳng về phía chúng tôi.
Hồ Lục Gia thấy thế, sắc mặt cũng trầm xuống: “Qua được cửa của tao đi rồi nói.”
Trong lúc nói chuyện, hình như hai tay của Hồ Lục Gia còn đang không ngừng kết ấn, hẳn là đang sử dụng một loại bí pháp nào đó.
Ngay một khắc trước khi Quỷ Tam Nguyên đến gần, Hồ Lục Gia đột nhiên gầm nhẹ một chữ “Mở”.
Ngay sau đó, trong nguyên thần của Hồ Lục Gia lập tức phát ra một luồng lực lượng càng mãnh liệt hơn.
Hồ Lục Gia đây là đang tiêu hao hồn lực của chính mình, cưỡng ép tăng lên thực lực của chính mình.
Ông ấy muốn dùng cách này để đối kháng với Quỷ Tam Nguyên cường đại.
Coi như đánh không lại thì ông ấy cũng muốn tận lực trì hoãn Quỷ Tam Nguyên thêm một chút, từ đó tạo thời gian cho chúng tôi trốn thoát.
Phía sau chúng tôi thỉnh thoảng truyền đến từng đợt dao động của yêu khí và âm sát khí. Ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng vang “Phanh phanh phanh”.
Từ đó cũng có thể tưởng tượng được lúc này cuộc chiến đã kịch liệt đến mức nào, nhưng chúng tôi cũng không vì thế mà dừng lại, chẳng bao lâu đã rời khỏi phiến núi rừng kia.
Thẳng đến lúc này, chúng tôi mới biết được có trong tay một lá bùa bế khí* là một chuyện quan trọng đến mức nào.
(*) Bùa bế khí: bùa dùng để phong tỏa hơi thở, khí tức của bản thân.
Nếu lúc này có Dương Tuyết hoặc Từ Lâm Tĩnh ở đây, mỗi người trong chúng tôi đều có thể nhận được một lá bùa bế khí, sau khi thi triển bùa chú là có thể che chắn được hơi thở của mình.
Chỉ cần hơi thở bị che chắn, vậy chúng tôi sẽ dễ dàng ẩn náu ở bên trong ngọn núi này.
Nhưng bây giờ, chúng tôi chỉ có thể kiên cường chạy bằng hai chân mà thôi, chỉ cần có thể kéo dài được khoảng cách thì chúng tôi mới có thể tăng cường sự an toàn của bản thân.
Bước chân không ngừng tăng tốc, không ngừng tiến về phía trước.
Mãi cho đến khi nhìn thấy ngọn núi đơn độc, lúc này chúng tôi mới dừng lại để thở hổn hển mấy hơi.
Trên người của nguyên một đám đều ướt đẫm mồ hôi, lúc này đều ngồi ở dưới đất, thở hồng hộc: "Chạy xa như vậy, hẳn là an toàn rồi!"
Phong ca là quỷ, tình huống của anh ấy so với chúng tôi thì tốt hơn một chút, hiện tại anh ấy đang phụ trách canh gác.