Nghĩ tới đây, Hồ Lục Gia không chút do dự mà nói với đám người Hồ Mỹ đang vây hãm Trương Tử Đào ở phía bên kia một câu: "Rút lui, nhanh chóng rời khỏi đây!"
Giọng điệu của Hồ Lục Gia mang theo sự lo lắng, hơn nữa vừa dứt lời, Hồ Lục Gia đã khống chế cơ thể của tôi quay người lại rồi lập tức bỏ chạy.
Bộ dáng đó giống như của một con hồ ly, tay chân chấm đất, sau đó nhanh chóng chạy vào trong rừng.
Nhìn sang bên kia, ba người Hồ Mỹ, Phong ca và lão Phong vừa nghe thấy lời này thì cũng lập tức có phản ứng.
Mặc dù ba người họ tuổi còn trẻ nhưng đều là những cao thủ trong giang hồ.
Thế cục ở trước mặt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ.
Lúc này, bọn họ cũng biết rất rõ cái nào quan trọng hơn.
Nếu bây giờ không chạy trốn, đợi đến khi Quỷ Tam Nguyên xoay người giết đến thì sẽ không còn một người toàn mạng trở ra.
Vì vậy mà ba người họ đã lập tức đưa ra quyết định rút lui.
“Rác rưởi chết tiệt kia, chúng ta đi!” Phong ca là người đầu tiên mở miệng.
Đồng thời hai tay kết ấn, trong miệng đột nhiên gầm nhẹ một tiếng: “Lâm binh đấu giả tất cả trận liệt tiến lên, sắc!”
Lời vừa dứt, Phong ca đột nhiên mở miệng ra, sau đó phun ra một ngụm khói đen ngay tại chỗ, mà màn sương đen kia giống như mực nước.
Trong nháy mắt, không gian trong bán kính 10 mét đã bị bao phủ bởi làn sương đen dày đặc.
Cùng lúc đó, hai người Hồ Mỹ và lão Phong cũng lập tức lui lại, trong nháy mắt đã nhảy vào bụi rậm bên cạnh rồi nhanh chóng bỏ chạy vào rừng.
Về phần Phong ca, sau khi phun ra một luồng sương đen như vậy thì cũng nhanh chóng rời đi.
Chờ đến khi Quỷ Tam Nguyên đuổi tới đây thì Trương Tử Đào đã thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ là đám người lão Phong cũng đã biến mất ngay và trốn vào bên trong núi rừng.
Trương Tử Đào đang phủi làn sương đen ở xung quanh, trong miệng còn đang không ngừng ho khan: "Khụ khụ khụ!"
Quỷ Tam Nguyên tiến lại gần nói: "Thiếu chủ, cậu không sao chứ?"
Trương Tử Đào lộ ra vẻ mặt không vui: "Khụ khụ khụ, Quỷ Tam Nguyên, ông đang làm gì thế, giết có một tên Đinh Phàm thôi mà cũng chậm như vậy? Ông xem đi, người ta đều đã chạy thoát hết rồi kìa?”
Nói xong, Trương Tử Đào lại ho khan vài tiếng.
Nhưng Quỷ Tam Nguyên lại cười lạnh: "Trốn? Nếu bọn họ đã tới đây thì đêm nay cũng đừng nghĩ đến việc trốn thoát...”
Vừa dứt lời, có một bóng đen đã lao ra khỏi cơ thể của Quỷ Tam Nguyên.
Còn cơ thể của Quỷ Tam Nguyên đang mặc vải liệm đã trực tiếp xụi lơ rơi xuống mặt đất giống như bùn nhão.
Lại nói về chúng tôi, sau khi tôi bị Hồ Lục Gia khống chế và trốn thoát khỏi hang núi kia thì hiện tại chúng tôi đang điên cuồng rút lui về phía ngọn núi đơn độc.
Bên đó cũng là con đường nhỏ duy nhất đi ra khỏi núi rừng, hơn nữa ở nơi đó còn có Lão Tần Gia và cha con nhà họ Nhậm.
Hiện tại phong thủy ở nơi này không thể sửa được nữa, trước mắt cứ giữ được tính mạng của mình đã rồi nói tiếp.
Còn đám người lão Phong và Hồ Mỹ, sau mười phút cũng đã đuổi kịp chúng tôi và hội hợp với chúng tôi.
Lúc này, thời gian nhập thân của Hồ Lục Gia cũng sắp hết rồi, cho nên ông ấy vừa khống chế cơ thể của tôi vừa chạy về phía trước vừa mở miệng nói:
“Xuất mã, sắp hết thời gian rồi. Nhưng hiện tại cũng không an toàn, sau khi tôi rời đi thì các cậu ngàn vạn lần đừng dừng lại, phải nhanh chóng tránh xa chỗ này …”
Nghe đến đó, tôi ở trong cơ thể lập tức đáp lại một câu: “Hồ Lục Gia cứ yên tâm, chúng con nhất định sẽ rời khỏi đây an toàn!”
Sau khi tôi đáp lại xong, Hồ Lục Gia lại quay sang nói chuyện với Hồ Mỹ ở bên cạnh: "Tiểu Mỹ, cho dù đêm nay có xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng phải đảm bảo an toàn cho xuất mã, biết chưa?”
"Ông nội cứ yên tâm. Tiểu mỹ sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Chúng con nhất định có thể an toàn rời khỏi đây." Hồ Mỹ cũng rất nghiêm túc trả lời.
Nhưng ai biết giọng nói này vừa ra, trước mặt chúng tôi đột nhiên nổi lên một trận âm phong.
Âm phong này thổi quét ngang mà đến khiến cho lá khô bao phủ bầu trời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người chúng tôi đột ngột dừng lại, sau đó theo bản năng dùng tay che chắn lá cây đang bay đầy trời kia.
Đồng thời thông qua Thiên Nhãn, lúc này chúng tôi có thể mơ hồ nhìn thấy ở phía bên kia của núi rừng đang có từng đạo khói đen hội tụ…
*****
Nhìn thấy điều này, tất cả chúng tôi đều ngây dại ngay tại chỗ.
Bởi vì cái khí tức cùng với bóng người đang hội tụ ra quá đỗi quen thuộc, người này không phải ai khác chính là cái tên Quỷ đạo trưởng - Quỷ Tam Nguyên mà chúng tôi hiện đang tránh còn không kịp.
Người này cũng không phải là người, mà là một con quỷ.
Huống chi lúc này ông ta lại dùng phương thức này để xuất hiện, hiển nhiên là đã vứt bỏ khối thân thể vừa rồi, sau đó dùng hồn phách để đuổi theo.
Sương đen hội tụ và trong nháy mắt đã ngưng thật ở trước mặt chúng tôi, cuối cùng biến thành hình dáng ban đầu của Quỷ Tam Nguyên.
Bộ dáng của một ông già khô gầy, nhưng ánh mắt của đối phương lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng khó chịu.
Quỷ Tam Nguyên vừa xuất hiện thì đã lạnh lùng nói: "Bần đạo đã nói rồi, hôm nay không ai trong số các cậu có thể rời khỏi đây. Tất cả các người sẽ phải chết. Đinh Phàm, người đầu tiên chính là cậu!"