Cho nên tôi vội vàng đi lên phía trước: “Tiểu Mỹ, cô chịu khó một chút!”
Nói xong tôi đưa tay muốn nhỏ lá cờ kia ra. Nhưng ai biết được là tôi vừa đưa tay ra thì bản thân lại cảm nhận được một cỗ sức mạnh kỳ dị.
Cỗ lực lượng kia cực kỳ mãnh liệt khiến cho bản thân còn chưa chạm đến lá cờ thì hai tay và thân thể của tôi đã bị chấn cho run rẩy.
Nó giống như một một đạo cương khí, trực tiếp khuấy động mà đến khiến tôi bị chấn văng ra xa vài bước ngay tại chỗ.
Đồng thời, lá cờ kia còn tản mát ra một làn sương mù màu đen, làn sương mù kia vờn quanh Hồ Mỹ và bao phủ cô ở bên trong, sau đó hai lá cờ đó bắt đầu hấp thụ sức mạnh ở bên trong cơ thể của cô ấy.
Lão Phong và Phong ca đỡ lấy tôi, đồng thời cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Còn cái tên Quỷ Tam Nguyên ở phía xa lại lộ ra vẻ mặt đắc ý và phát ra tiếng cười “Ha ha ha”.
“Đừng uổng phí sức lực nữa, chỉ bằng chút đạo hạnh này của các người thì đừng nghĩ đến việc nhổ hai lá cờ “Quỷ” và” Quái” của bần đạo. Trừ phi, trừ phi các người có năng lực giết chết tôi, nếu không toàn bộ yêu lực ở bên trong cơ thể của con hồ ly nhỏ này sẽ bị hai lá cờ của tôi hút sạch sẽ…”
Nghe được lời này, trong lòng của chúng tôi đều nhảy dựng.
Yêu lực trong cơ thể của Hồ Mỹ giống với chân nguyên đạo khí ở trong cơ thể của đám người trừ tà như chúng tôi.
Một khi toàn bộ yêu lực bị hút đi sạch sẽ thì Hồ Mỹ cũng sẽ mất mạng.
Cho nên sắc mặt của tôi khẽ thay đổi, sau đó lại lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Mỹ đang bị bao phủ ở bên trong làn sương mù màu đen kia.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô ấy đã rơi vào trạng thái suy yếu, từ đó có thể thấy được yêu lực ở trong cơ thể của cô ấy đã bị rút đi nhanh đến mức nào.
Cô ấy đã không còn gào rống và kêu la thảm thiết nữa, thậm chí là đã ngừng lại việc giãy giụa, để mặc cho yêu khí ở trong cơ thể bị rút đi từng chút một.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tôi lập tức hoảng sợ, sau đó nắm chặt kiếm gỗ đào rồi đột ngột quay đầu lại: “Quỷ Tam Nguyên, ông mau thu lại hai lá cờ này nếu không ông chắc chắn phải chết."
Quỷ Tam Nguyên nghe tôi nói như vậy, cũng không chút lo lắng.
Ngược lại còn tỏ ra rất đắc ý, thậm chí còn mang theo một tia mỉm cười mà đứng ở trên một tảng đá xanh lớn, dùng dáng vẻ của người chiến thắng mà nói: “Cậu kêu bần đạo thu là bần đạo phải thu sao? Cậu là cái thá gì? Ở trước mặt của bần đạo, các cậu chẳng khác gì một đám sâu kiến.
Trước đó, nếu không phải thân thể của bần đạo bị thương và tập trung điều hành cứ điểm ở núi Lang Nha và quá lười để nhằm vào các cậu. Các cậu cho rằng bản thân mình có thể sống đến tận bây giờ sao?
Nếu hôm nay đã có gan đưa tới tận cửa thì sẽ không một ai trong số các cậu có thể sống sót đến ngày mai."
Khi cái tên Quỷ Tam Nguyên này nói xong câu cuối cùng, sát khí ở trong lời nói của ông ta rõ ràng là đã tăng thêm vài phần.
Nghe đến đó, tôi lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, đồng thời nắm chặt kiếm gỗ đào ở trong tay và muốn tiến lên chiến đấu với ông ta.
Nhưng nhóm chúng tôi làm gì có đủ thực lực để làm như thế. Ở trước mặt ông ta, với chút đạo hạnh này của chúng tôi thì thực sự không đáng để chú ý.
Lúc này tôi nắm chặt kiếm gỗ đào ở trong tay đến mức run rẩy, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực.
Mà lúc này, Phong ca đột nhiên nói với tôi: "Nhóc con, tên yêu đạo này thực sự rất mạnh, cho dù cả ba người chúng ta có liên thủ với nhau, e rằng cũng không phải là đối thủ của ông ta. Cho nên cậu nghe lời của anh, chúng ta vẫn nên chạy trốn đi!
Về phần hồ ly nhỏ, một ngày nào đó chúng ta lại đến báo thù cho cô ấy!”
“Lão Đinh, mọi việc đã đến bước đường này, chúng ta cũng chỉ có thể đưa ra hạ sách này thôi.” Lão phong cũng nói.
Mặc dù cậu ấy thực sự không muốn đưa ra quyết định như vậy, nhưng lúc này cũng chỉ có thể bỏ lại hồ ly nhỏ Tiểu Mỹ.
Nhưng sống chết trước mắt, hơn nữa dưới tình huống không có áp chủ bài ở trong tay, chúng tôi thực sự không có lựa chọn nào khác.
Cho nên tôi chỉ có thể cắn răng quay đầu lại rồi nhìn thoáng qua Tiểu Mỹ ở phía sau một cái, ý thức của cô ấy đã có chút mơ hồ vì bị đóng đinh ở trên mặt đất và bị bao phủ ở bên trong sương đen mà cảm thấy không cam lòng.
Nhưng ai biết được, Tiểu Mỹ dường như đã nghe thấy đoạn đối thoại của chúng tôi.
Mặc dù ý thức của cô ấy vẫn có chút mơ hồ nhưng cô ấy vẫn khàn khàn yếu ớt nói: "Đi, đi, ra khỏi đây, đừng, đừng lo lắng cho tôi...”
Nghe Hồ Mỹ nói như thế, khiến trái tim tôi giống như bị kim đâm vào vậy.
“Đáng chết! Muốn đi, chúng ta cũng phải đi cùng với nhau!” Tôi hung hăng nói một câu, cơ thể cũng đột nhiên rung lên.
Trong khoảng khắc này, bản thân tôi cũng đã bắt đầu vận chuyển Hỏa Thiên công.
Sau đó có một cổ khí tức áp bức lập tức xao động, trong nháy mắt đã tràn ngập ở xung quanh tôi.
Trong cơ thể của tôi cũng xuất hiện Hỏa Thiên khí màu đỏ, Hỏa Thiên khí cuồng bạo này mang theo khí tức bất an và tràn ngập sự thô bạo.