Trương Tử Đào nghe xong lập tức hừ lạnh một tiếng rồi nói thẳng: "Nhưng rất rõ ràng là mày không có cơ hội này!"
Nói xong, Trương Tử Đào đột nhiên giơ con dao găm ở trong tay lên, sau đó nhắm ngay vào cổ của tôi mà đâm tới.
“Lão, lão Đinh!” Lão Phong cố gắng ngẩng đầu lên, chật vật kêu lên.
Thậm chí Phong ca ở bên cạnh tôi còn trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Bởi vì đêm nay đã được định sẵn là ngày kết thúc của chúng tôi, nhưng tôi lại không ngờ chính mình sẽ chết ở bên trong ngọn núi già này.
Tôi nhìn con dao găm đang vẽ ra một vòng cung ở giữa không trung kia, dưới ánh trăng đêm lung linh, u ám và lạnh lẽo này.
Nếu như bản thân bị đâm trúng thì chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Trong một khoảng khắc đó, lòng tôi đã lạnh ngắt. Tôi biết chính mình không có khả năng thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
Chỉ là, chỉ là tôi không cam lòng, bản thân còn chưa báo thù thay cho sư phụ và Độc đạo trưởng, còn chưa diệt trừ cái đám Mắt Quỷ này, thậm chí còn một bữa tiệc khiêu vũ đã đồng ý nhưng vẫn chưa tham gia được.
Nhưng trong lòng cũng chỉ có thể mỉm cười cay đắng! Thôi, chết thì chết vậy!
Dường như lúc đó tôi đã bình tĩnh chấp nhận cái chết và từ bỏ cuộc đấu tranh vô nghĩa.
Mà cái tên Trương Tử Đào kia lại càng cảm thấy hưng phấn giống như gã đã thấy được cảnh tượng một dao này sẽ đâm thủng cổ họng của tôi và nhìn thấy biểu tình đau khổ khi tôi chết.
Nhưng Đinh Phàm tôi, mệnh vẫn chưa tuyệt.
Có lẽ Diêm Vương lão gia cũng không muốn để tôi xuống dưới đó báo tin sớm như thế, cho nên ngay trong khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc này, biến cố lại lần nữa xảy ra.
Đột nhiên, một cơn âm phong bạo phát từ bên trong núi rừng. Một cỗ uy áp giống như núi cao đột nhiên từ trên trời rơi xuống, bao trùm bốn phía.
Không chỉ có như thế, một cỗ đạo khí càng gào thét mà tới rồi chĩa thẳng vào lưỡi dao sắc bén ở trong tay của Trương Tử Đào.
Khoảnh khắc mà lưỡi dao sắc nhọn tiếp xúc đến cổ họng tôi, đạo khí này đã ngay lập tức đánh trúng lưỡi dao sắc bén.
Sau đó “Loảng xoảng” một tiếng giòn vang, con dao găm ở trong tay của Trương Tử Đào bay ra ngay tại chỗ.
Con dao găm vẽ ra một vòng cung và đâm thẳng tắp ở phía trên thân cây cách đó không xa.
Tất cả chuyện này xảy ra đột ngột đến nỗi ngay cả Quỷ Tam Nguyên đang đứng cách đó không xa cũng không kịp phản ứng.
Chỉ sau khi con dao găm văng ra khỏi tay của Trương Tử Đào thì Quỷ Tam Nguyên mới có phản ứng.
"Ai!" Ông ta nói, sau đó vội vàng tiến lên phía trước vài bước và che chắn ở trước người của Trương Tử Đào để bảo vệ gã.
Trong lòng của Trương Tử Đào cũng cảm thấy một trận lo lắng, bởi vì cỗ đạo khí vừa đánh tới kia cũng không phải là một đồ vật mang tính thực thể hóa.
Bản thân nó chỉ là luồng sức mạnh thuần túy, nhưng chỉ với một đạo sức mạnh như vậy mà đã đánh bay con dao găm ra khỏi tay của gã, công lực và đạo hạnh của người này phải cao đến mức nào chứ?
Hơn nữa, cánh tay của gã cũng bị cỗ sức mạnh vừa rồi chấn đến mức tê dại, khiến cho sắc mặt của gã cũng theo đó mà thay đổi.
Thậm chí lúc này cũng không rảnh để quan tâm đến một tên tù nhân như tôi.
Sau đó gã cũng đứng dậy và nhìn về hướng bắn ra cỗ đạo khí kia.
Âm phong ở xung quanh vẫn “Hô hô hô” gào thét, thổi quét rừng cây ở xung quanh lắc lư từ bên này sang bên kia.
Khiến những chiếc lá khô nhảy múa điên cuồng, còn sức mạnh lạnh lẽo này vẫn còn nổi lên từ mọi hướng tạo cho người ta một loại cảm giác uy áp vô cùng mãnh liệt và khiến những người có mặt đều cảm thấy rất khó chịu.
Mà chúng tôi đương nhiên cũng đã phát hiện ra sự dị thường này, sau đó nguyên một đám lần lượt quay đầu nhìn về phía bóng tối ở nơi xa, nhưng ở đó lại chẳng có gì cả...
Quỷ Tam Nguyên lộ ra vẻ mặt căng thẳng, đồng thời bản thân ông ta cũng nhìn chằm chằm vào bóng tối ở nơi xa: "Người anh em, bần đạo là Quỷ Tam Nguyên, nếu đã tới rồi thì hà tất gì phải giấu đầu lòi đuôi?”
Nhưng ngay khi giọng nói này vừa rơi xuống, một giọng nữ trong trẻo đột nhiên từ trong bóng tối phía xa truyền đến: " Trăng mọc dọa chim trên núi, trong suối xuân hót vang. Một cảnh đẹp như thế nhưng lại gặp phải cái đám yêu đạo nhà các người!”
Giọng nói trong trẻo và uyển chuyển, giống như một con chim vàng anh bay ra từ khe núi.
Tuy nhiên, ngay khi tôi nghe thấy giọng nói này, trong lòng lại khẽ động. Trong mắt cũng tràn ngập sự hoài nghi và khiếp sợ.
Bởi vì âm thanh này rất đặc sắc, nghe rất êm tai.
Trong trí nhớ của tôi, có một người có giọng nói giống hệt như thế.
Chẳng lẽ chủ nhân của giọng nói này chính là cô ấy, cũng chính là nữ quỷ đi cùng tôi trên con đường Hồi Hồn kia sao?
Vừa mới bắt đầu, chúng tôi đều dùng tên giả để lừa gạt đối phương. Mãi cho đến cuối cùng khi xuyên qua cổng ánh sáng và chuẩn bị hoàn dương thì cô ấy mới chịu nói tên thật của mình cho tôi biết.
Nhưng dương gian này rất rộng lớn, cho nên tôi còn cho rằng sau khi từng người trong chúng tôi hoàn dương xong thì cả đời này đều không có khả năng gặp lại nhau.
Nhưng mà, nhưng mà điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ chính là, không nghĩ tới hôm nay, ở ngay chỗ này, cư nhiên lại lần nữa nghe được giọng nói của cô ấy.