Hai lá cờ Quỷ Quái phóng lên cao, trong nháy mắt biến thành một làn sương đen rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Về phần những con Quỷ Linh kia, sau khi hai lá cờ Quỷ Quái kia biến mất thì bọn chúng cũng lập tức nổ tung và hóa thành từng đợt khí đen, sau đó nhanh chóng biến mất.
Mộ Dung Ngôn trầm mặt, sau đó nhìn về hướng hai lá cờ Quỷ Quái kia biến mất.
Nhưng nữ quỷ áo xanh lại có vẻ rất tức giận: “Chết tiệt, lại để bọn chúng chạy thoát rồi!”
Về phần tôi, lúc này cũng đã thở phào nhẹ nhõm và lau đi vết máu trên khóe miệng rồi chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy.
Sau đó nhìn Mộ Dung Ngôn rồi định bước tới.
Phong ca không biết đối phương là địch hay bạn, cho nên ngay khi thấy tôi muốn đi qua đó thì kéo tôi lại.
Nhưng tôi lại lắc đầu nói: "Không sao đâu!"
Nói xong, tôi lập tức đi về phía Mộ Dung Ngôn và nữ quỷ áo xanh.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngôn và nữ quỷ áo xanh cũng chú ý đến tôi và đều nhìn lại đây.
Nữ quỷ áo xanh không quen biết, cũng không có ấn tượng gì về tôi, cho nên đang dùng ánh mắt tò mò mà đánh giá tôi.
Nhưng khoảng khắc mà Mộ Dung Ngôn xoay đầu lại, biểu tình vốn dĩ rất lạnh lùng lại bỗng nhiên hiện ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
*****
Tôi thực sự không ngờ rằng sau khi chính mình hoàn dương lại có cơ hội gặp lại Mộ Dung Ngôn.
Hơn nữa chúng tôi còn gặp lại nhau trong một tình huống như thế này.
Không thể không nói, đây thực sự là một loại duyên phận.
Bắt đầu từ thành Uổng Tử bị Mộ Dung Ngôn bắt cóc, lại đến chuyện hai người chúng tôi cùng nhau bước lên con đường Hồi Hồn, chăm sóc và giúp đỡ lẫn nhau.
Một đường đi xuống dưới này, dùng không đến thời gian một tháng.
Nhưng chính trong khoảng thời gian chưa đầy một tháng đó lại khiến tôi khó có thể quên.
Tôi vốn nghĩ rằng, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại nhau.
Nhưng hiện tại, hiện tại cô ấy đang đứng ở trước mặt tôi.
Hơn nữa là ngay lúc vừa rồi, cô ấy còn cứu chúng tôi một mạng, cho nên lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ kia của cô ấy, một nụ cười khuynh thế đó đã khiến tôi lộ ra vẻ cực kỳ kích động.
"Mộ Dung, Mộ Dung Ngôn...”
Bởi vì quá mức kích động, khiến cho giọng điệu của tôi trở nên hơi lắp bắp.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại mỉm cười rồi nói với tôi: "Đinh Phàm, chúng ta lại gặp mặt!"
Nói xong, Mộ Dung Ngôn cũng chậm rãi đi tới bên cạnh tôi.
Mỗi lời nói và hành động đều là cảnh đẹp ý vui.
Mà lão Phong cũng cố hết sức ngồi dậy, đồng thời cùng với Phong ca lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc và khó hiểu mà liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ngôn và tôi.
Bởi vì trong tâm trí của bọn họ hoàn toàn không biết đến Mộ Dung Ngôn, thậm chí là không còn chút ký ức nào về cô ấy.
Chẳng bao lâu, tôi đã đi đến chỗ của Mộ Dung Ngôn, trên mặt tràn đầy hưng phấn và vui mừng.
"Mộ Dung Ngôn, cô, tại sao cô lại ở chỗ này vậy?”
“Vậy tại sao anh lại ở chỗ này?”
Mộ Dung Ngôn hỏi lại tôi một câu, trên mặt của cô ấy vẫn mang theo một tia mỉm cười.
Mộ Dung Ngôn vừa mới cứu chúng tôi, cho nên tôi cũng không giấu cô ấy điều gì nên mở miệng nói: “Chúng tôi ở bên này xem phong thủy, sau đó phát hiện ra Thi Yêu nên đi theo. Kết quả lại ngoài ý muốn phát hiện ra Quỷ Tam Nguyên, cuối cùng thành ra như thế. Nhưng cũng may là cô xuất hiện và đã cứu chúng tôi một mạng!”
Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu: “Thì ra là thế, còn tôi và sư muội cũng chỉ đi ngang qua đây thôi. Sau đó thì phát hiện ở chỗ này có gì đó là lạ nên ghé qua xem. Không ngờ lại gặp anh ở chỗ này!”
Mộ Dung Ngôn nói như thế, nhưng vừa dứt lời, nữ quỷ áo xanh kia cũng nhích lại gần, đồng thời lộ ra vẻ mặt tò mò hỏi: "Sư tỷ, hai người quen biết nhau à?"
Mãi đến lúc này tôi mới đánh giá cẩn thận nữ quỷ mặc áo xanh này.
Nữ quỷ này cũng rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, cũng là một mỹ nữ hạng nhất.
Tôi vừa nhìn thấy cô ấy thì nở một nụ cười lịch sự, nhưng trong đầu tôi không có ấn tượng gì về cô ấy cả.
Còn Mộ Dung Ngôn thì lại gật đầu nói: “Em còn nhớ những gì mà chị đã nói với em không, lúc chị hồi hồn có người đã đi cùng với chị ấy? Người đó chính là anh ta, Đinh Phàm!”
Nữ quỷ áo xanh nghe được lời này thì lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Ồ! Hóa ra người đàn ông đó chính là anh sao! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là Chu Vận, là sư muội của Mộ Dung Ngôn."
Nữ quỷ áo xanh lộ ra vẻ mặt hào hứng mà tự giới thiệu, bộ dáng đó của cô ấy giống như rất quen thuộc với chúng tôi.
"Xin chào, xin chào. Hôm nay thật sự cảm ơn hai người rất nhiều, nếu không thì mấy người chúng tôi có khả năng đã mất mạng rồi!” Tôi nói thẳng.
Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn về phía lão Phong, Phong ca và hồ ly nhỏ Hồ Mỹ đang nằm trong vòng tay của lão Phong ở phía sau lưng mình.
Mộ Dung Ngôn và Chu Vận cũng theo ánh mắt của tôi mà nhìn thoáng qua.
Phong ca và lão Phong đều gật đầu về phía hai nữ quỷ này, xem như cảm ơn.
Mà lúc này, ánh mắt của Mộ Dung Ngôn đột nhiên rơi vào trên người của Hồ Mỹ đang nằm ở trong ngực của lão Phong.