Sau đó nhướng mày một cái, đồng thời lộ ra một tia kinh ngạc: “Đinh Phàm, con hồ ly này đến từ núi Hồ phải không?"
Mặc dù tôi không biết tại sao biểu tình của Mộ Dung Ngôn lại khẩn trương như thế, nhưng tôi vẫn gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi là đệ tử xuất mã của Hồ tộc, còn cô ấy có trách nhiệm bảo vệ tôi. Nhưng đạo hạnh của Quỷ Tam Nguyên quá cao nên Hồ Mỹ cũng bị thương."
"Cái gì? Anh là xuất mã của Hồ tộc á?" Nữ quỷ áo xanh ở bên cạnh kinh ngạc nói.
Mộ Dung Ngôn cũng trợn to hai mắt, có chút ngoài ý muốn.
Tôi không nói gì mà chỉ gật đầu một cái xem như xác định.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi gật đầu cũng không nói thêm gì nữa, thay vào đó là nhanh chóng đi về phía đám người lão Phong.
Ngay khi cô ấy đi đến chỗ của đám người lão Phong, ánh mắt của Mộ Dung Ngôn đã dừng lại ở trên người của hồ ly nhỏ.
Sau đó duỗi ra những ngón tay trắng nõn, vuốt ve cơ thể của Hồ Mỹ.
"Vị Hồ tiên này đã bị âm khí quấn thân, thương thế rất nghiêm trọng. Tôi có thể giúp cô ấy!”
Lão Phong nghe xong thì lại liếc mắt nhìn về phía tôi một cái.
Tôi gật đầu, đồng thời tôi cũng không chút kiêng kị mà trực tiếp nói: "Đây là cô gái lúc trước đã hoàn dương cùng tôi, Mộ Dung Ngôn!"
Lão Phong và Phong ca nghe đến đó thì không thể không nhìn về phía Mộ Dung Ngôn một lần nữa.
Ngay sau đó, lão Phong đã đưa Hồ Mỹ ra ngoài: "Làm phiền cô rồi!"
Mộ Dung Ngôn gật đầu, sau đó ôm lấy Hồ Mỹ rồi vuốt ve ở trên người của đối phương vài cái.
Đồng thời chúng tôi nhìn thấy Mộ Dung Ngôn hướng về phía cơ thể của Hồ Mỹ hút thứ gì đó ra ngoài.
Sau đó từng luồng khí đen từ bên trong cơ thể của Hồ Mỹ đã tản ra ngoài, cuối cùng từng sợi khí đó đã bị hút vào trong cơ thể của Mộ Dung Ngôn.
Lão Phong và Phong ca thấy thế, tất cả bọn họ đều không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Ngay khi những luồng khí đen đó bị hút ra hỏi cơ thể của Hồ Mỹ, tình trạng của Hồ Mỹ dường như cũng chuyển biến trở nên tốt hơn.
Cô ấy vốn đã rơi vào trạng thái hôn mê nghiêm trọng, nhưng lúc này lại đột nhiên tỉnh táo lại.
Mộ Dung Ngôn thấy Hồ Mỹ đã tỉnh thì trả Hồ Mỹ lại cho lão Phong.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngôn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm khí đục và thu lại công pháp.
Còn hồ ly nhỏ Hồ Mỹ cũng đã thanh tỉnh, mặc dù vẫn còn có chút suy yếu nhưng vẫn có thể ở trong lòng ngực của lão Phong nói ra một câu tiếng người: "Cô là ai, tại sao lại muốn cứu tôi?"
Mộ Dung Ngôn mỉm cười: "Tôi là Mộ Dung Ngôn, Hồ Mẫu của cô đã từng cứu tôi."
Hồ ly nhỏ vừa nghe Mộ Dung Ngôn nhắc tới Hồ Mẫu thì khẽ gật đầu một cái, lại nói một tiếng “Cảm ơn”.
Tuy nhiên, bản thân tôi đang đứng ở bên cạnh lại cảm thấy hơi bất ngờ.
Tôi thực không ngờ Mộ Dung Ngôn và Hồ tộc còn có chút giao thoa này.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, Mộ Dung Ngôn lại nói với tôi: "Được rồi, mọi người cũng đã không sao rồi. Bên chỗ tôi vẫn còn một số việc phải làm, cũng nên đi rồi. Đinh Phàm, có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn và Chu Vận khẽ mỉm cười với chúng tôi và chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Mộ Dung Ngôn đang muốn rời đi, trong lòng tôi lập tức “lộp bộp” một tiếng, trong miệng cũng buột miệng thốt ra: "Ơ kìa, đợi một chút?"
“Gì thế, anh còn có việc gì sao?” Chu Vân mở miệng nói.
Thực ra, tôi cũng không biết tại sao mình lại đột ngột gọi bọn họ lại, nhưng khi nghe Chu Vận nói như thế, bản thân cũng không biết nên nói cái gì.
Kết quả là dưới cơn hoảng loạn, tôi đã trực tiếp nói một câu: “Đúng rồi, hai người sống ở đâu vậy? Hôm nào tôi sẽ mời hai người một bữa cơm!”
Chu Vận nghe được lời này thì bật cười thành tiếng: "Chúng tôi không cần ăn cơm!"
Tôi có chút xấu hổ, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
Thẳng đến khi Chu Vận cười xong thì cô ấy lại nói tiếp: "Về phần chỗ ở? Cũng không xa lắm."
"Ồ? Vậy hai người sống ở đâu? Khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ tới đó thăm hỏi." Tôi vội vàng nói.
Mộ Dung Ngôn lại nở một nụ cười khẽ: "Được! Núi Thanh Thạch, Quỷ Mã Lĩnh."
Mộ Dung Ngôn vừa dứt lời, Chu Vận cũng nói một câu: "Thị trấn Thanh Thạch, nghĩa trang Thanh Thạch."
Hai nữ quỷ vừa dứt lời, đồng thời vung tay áo lên. Ngay sau đó có một trận âm phong đã thổi quét qua.
Còn chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nữ quỷ này trực tiếp biến mất ở trước mặt…
******
Hai nữ quỷ này nói xong một câu như vậy thì biến mất ngay trước mắt chúng tôi.
Chúng tôi có thể cảm nhận rõ ràng, cỗ cảm giác âm lãnh đó đang rút dần như thủy triều.
Nhưng mà cái này cũng không có gì. Điều quan trọng là địa chỉ mà bọn họ nhắc tới lại khiến cả người tôi đều ngây dại.
Không chỉ có một mình tôi mà ngay cả lão Phong cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mộ Dung Ngôn, núi Thanh Thạch, Quỷ Mã Lĩnh. Đây là nơi nào?
Đây chẳng phải là bãi tha ma ở khu vực của chúng tôi, lộ trình đi tới chỗ đó chỉ cách đó hơn một giờ đồng hồ thôi sao?
Chu Vận, thị trấn Thanh Thạch, nghĩa trang Thanh Thạch. Nơi này là nơi nào?
Nơi này gần chỗ của chúng tôi hơn, nếu đi nhanh hơn một chút thì nửa tiếng là đến nơi.