Sau khi tôi kể trải nghiệm trong tối nay của mình xong, trông tôi cũng có vẻ vô cùng mệt mỏi, cho nên mọi người đều nằm ở dưới ngọn núi đơn độc này và chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi có cảm giác như mình chưa ngủ được bao lâu thì đã bị một tiếng kinh hô đánh thức:
“A! Cái này, đây là cái gì vậy? Hồ, hồ ly, nhiều hồ ly quá, cha, nhiều hồ ly quá…”
Đây là giọng nói của Nhậm Bảo, hơn nữa giọng nói của anh ta còn rất lớn, bộ dạng đó trong có vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Đột nhiên nghe thấy một âm thanh hoảng sợ như vậy, khiến tôi chợt mở hai mắt ra, cũng không để ý đến cơn đau trên cơ thể mà cả người đã “Vèo” một tiếng đứng dậy.
Nhưng ngay khi tôi đứng dậy, sắc mặt đã lập tức thay đổi.
Lúc này đã là hừng đông, xung quanh đã được chiếu sáng rực rỡ. Tuy nhiên, xung quanh chúng tôi lại lần lượt xuất hiện rất nhiều hồ ly.
Đỏ, vàng, trắng, xám, có lớn có nhỏ. Lúc này tất cả chúng nó đều ngồi xổm ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt và nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Bốn phương tám hướng, linh tinh vụn vặt, cộng lại không ít hơn hai mươi con.
Cho dù đi tới vườn bách thú thì cũng chưa chắc có thể nhìn thấy nhiều hồ ly tụ tập ở cùng một chỗ như thế. Hơn nữa đám hồ ly đó còn vây quanh mấy người chúng tôi, vây chặt như nêm cối.
Chúng nó dường như không sợ chúng tôi mà chỉ ngồi xổm ở tại chỗ và nhìn chằm chằm vào chúng tôi như vậy.
Ngoại trừ tôi đã thức tỉnh và ngoại trừ hồ ly nhỏ Hồ Mỹ vẫn đang cuộn tròn mê man ra, những người khác cũng lần lượt tỉnh lại.
Sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nguyên một đám đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và có chút không biết làm sao.
Mặc dù bản thân tôi là đệ tử xuất mã của Hồ tộc, nhưng lúc mới vừa thức tỉnh thì quả thực có chút kinh ngạc.
Khi tỉnh dậy, tôi rất ngạc nhiên khi thấy xung quanh mình có rất nhiều hồ ly, nhưng cái cảm giác này cũng chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi.
Tôi đảo mắt qua đám hồ ly này và phát hiện, ngoại trừ việc vây quanh chúng tôi ra thì bọn chúng cũng không có ác ý gì.
Cùng lúc đó, hai người lão Phong và Lão Tần Gia cũng từ sự khiếp sợ ban đầu mà khôi phục lại tinh thần.
Thông qua quan sát, chúng tôi lại phát hiện ra, mặc dù những con hồ ly này đều có hình dáng giống dã thú nhưng trong đó lại khiến người ta mơ hồ cảm giác được, bên trong cơ thể của chúng nó đang phóng thích ra một cỗ yêu khí nhàn nhạt.
Nói cách khác, những con hồ ly này đều đã trở thành những Hồ tiên đã có thành tựu...
*****
Nếu đã là Hồ tiên có thành tựu thì tôi càng không có lý do gì để sợ hãi.
Phải biết rằng nơi này vẫn thuộc về phạm vi của núi Tần Lĩnh, chỉ cần ở trong phạm vi của núi Tần Lĩnh, tất cả Hồ tiên ở trong đó đều nằm dưới sự chỉ huy của Hồ Mẫu.
Còn tôi thân là xuất mã của Hồ tộc ở núi Tần Lĩnh, đương nhiên là sẽ được chúng nó bảo vệ rồi.
Lúc này tôi đã bình tĩnh lại rồi tiến lên một bước, đồng thời tỏ ra rất cung kính mà chắp tay về mọi hướng rồi mở miệng nói: “Đệ tử xuất mã của Hồ tộc, Đinh Phàm. Bái kiến các vị tiên gia!”
Lão Phong và Lão Tần Gia thấy vậy cũng không có nói gì, chỉ đứng ở phía sau mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Tuy nhiên, hai cha con Nhậm tiên sinh lại có vẻ rất căng thẳng.
Nhưng ai biết là tôi vừa dứt lời, một con hồ ly già màu xám ở trong đó lại đột nhiên bước ra.
Sau đó chỉ thấy nó đứng thẳng lên giống như một con người, đồng thời cũng giống với con người mà dùng hai bộ lợi trảo ôm vào nhau tựa như chắp tay về phía tôi.
Cuối cùng chỉ nghe thấy giọng nói của một ông lão truyền đến: “Lão hồ là hồ ly đứng đầu của ngọn núi này. Đêm qua bất ngờ nhận được mệnh lệnh của Hồ Mẫu tới nơi này để bảo vệ xuất mã. May mắn là xuất mã không xảy ra chuyện gì, nếu không lão hồ cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm."
Nghe được lời này, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Tôi thật không ngờ chuyện tối qua lại kinh động đến cả Hồ Mẫu ở trong núi Hồ, còn những Hồ tiên này đều được Hồ Mẫu phái tới bảo vệ tôi.
Trong lòng của tôi dâng lên một tia cảm kích, sau đó vội vàng chắp tay nói với bọn họ: “Đệ tử một lần nữa cảm ơn Hồ Mẫu và đông đảo các vị Tiên gia. Đệ tử ra ngoài cũng không mang theo cống phẩm gì. Xin các vị Hồ tiên đợi một lát để đệ tử thắp chút nhang cung phụng…”
Trong lúc tôi đang nói chuyện, lão Phong và Lão Tần Gia đã vội vàng lấy nhang ra, chỉ để lại sáu cái làm dư bị, số lượng còn lại đều được lấy ra hết và thắp lên.
Tiếp theo đó là cắm ở bốn phương tám hướng, đồng thời cũng thấy tôi liên tục hướng về phía bốn phương tám hướng lạy ba lạy.
Mặc dù trước đó bản thân tôi chưa từng nhìn thấy những vị Hồ tiên này mà bọn họ cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy tôi.
Cho nên lúc này thấy tôi biết cách nói chuyện và làm việc như vậy, thì lần lượt gật đầu, rõ ràng là đang cảm thấy rất hài lòng với cách làm của tôi.
“Chư vị tiên gia, mời dùng.”
Những con Hồ tiên này thấy tôi đã nói xong, nguyên một đám cũng không ngần ngại mà nhanh chóng đến gần nén nhang, sau đó từng con một hít mạnh hương khói cung phụng.