Nhang cháy rất nhanh, từng làn khói xanh cũng theo lỗ mũi của chúng nó mà chui vào bên trong cơ thể.
Theo hương khói nhập thể, chúng nó không chỉ không có cảm giác khó chịu mà còn cảm thấy rất thoải mái.
Nhìn thấy một màn như vậy, chúng tôi thì vẫn còn tốt, nhưng cha con nhà họ Nhậm xem đến vô cùng căng thẳng, tim đập loạn xạ.
Cùng lúc đó, hai cha con nhà họ Nhậm lại càng sùng bái tôi hơn. Từ trong lời nói của con hồ ly đó, bọn họ đã biết đến sự lợi hại của tôi.
Đồng thời có nhiều Hồ tiên tới bảo vệ tôi như thế, từ đó có thể thấy được địa vị của tôi ở bên trong đám Hồ tiên đó cao đến mức nào.
Hương khói nhanh chóng bị hút xong, lúc này con hồ ly màu xám kia cũng lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Nó cười híp mắt và lộ ra một nụ cười, đồng thời mở miệng nói với tôi: “Xuất mã! Trong phạm vi mười dặm ở nơi này không có nguy hiểm gì. Nếu hiện tại mọi người đều đã tỉnh, nhiệm vụ của lão hồ cũng đã hoàn thành, như vậy xin cáo từ!”
Nghe nói lão hồ muốn cáo từ, tôi cũng không có ý giữ lại nên đã chắp tay với lão hồ: "Tiên gia, đi thong thả! Có duyên gặp lại."
Con hồ ly già này khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lão Tần Gia và lão Phong: "Chư vị, cáo từ!"
Nói xong, con hồ ly già này xoay người một cái, trực tiếp chạy vội vào bên trong một bụi cây gần đó.
Ngay khi con hồ ly già này vừa quay người lại, mấy chục con hồ ly còn lại cũng lần lượt đuổi theo.
Trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Sau khi nhìn về hướng Hồ tiên rời đi, bản thân tôi cũng thở nhẹ ra một hơi.
Còn Nhậm tiên sinh cũng trừng lớn hai mắt, sau đó mang theo dáng vẻ có chút kinh ngạc mà đi tới trước mặt tôi rồi nói:
"Đinh, Đinh đạo trưởng, những cái đó, những con yêu, yêu quái đó. Không phải, những vị Yêu tiên đó đều là bảo gia tiên của ngài sao?”
Giọng điệu của Nhậm tiên sinh có chút run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ mà nhìn tôi.
Còn tôi lại nở ra một nụ cười nhạt: “Có thể nói như vậy. Không chỉ là bọn họ, mà toàn bộ Hồ tộc ở núi Tần Lĩnh này đều là bảo gia tiên của tôi!”
"Gì, cái gì cơ? Toàn bộ, toàn bộ Hồ tộc ở núi Tần Lĩnh sao?” Nhậm Bảo ở bên cạnh nghe xong thì lập tức bị kinh ngạc đến rớt cằm đầy đất.
Cho dù Nhậm tiên sinh đã gặp qua sóng to gió lớn, ở thương trường cũng là một người oai phong một cõi, nhưng lúc này tim cũng đập rất nhanh, huyết áp cũng lên cao.
Mặc dù chỉ ở cùng với tôi có một ngày, nhưng hai cha con nhà họ Nhậm đã biết bản thân tôi là một người có bản lĩnh thực sự.
Tuy nhiên, có một chuyện mà bọn họ không ngờ, tôi lại mạnh mẽ đến mức đó, bên người không chỉ có một vị bảo gia tiên mà ngay cả toàn bộ Hồ tộc ở núi Tần Lĩnh đều có quan hệ với tôi.
Nói trắng ra một chút, ai dám chọc vào tôi là chọc đến toàn bộ Hồ yêu ở núi Tần Lĩnh.
Nhậm tiên sinh vừa tưởng tượng đến đây thì ánh mắt nhìn về phía tôi cũng đã thay đổi, thái độ cũng trở nên vô cùng kính trọng, cũng không dám lấy độ tuổi còn trẻ của tôi ra mà không tin vào bản lĩnh của tôi.
Nhưng tôi lại không chú ý đến điều này.
Tôi thấy sắc trời đã sáng, trong tay của chúng tôi vẫn còn việc phải làm, cho nên nếu hiện tại mọi người đều đã tỉnh rồi thì cũng nên hoàn thành nốt phần việc còn lại và sớm trở về một chút.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nói với lão Phong và Lão Tần Gia ở bên cạnh: "Lão Phong, Lão Tần Gia. Nếu chúng ta đều đã tỉnh rồi thì cũng nên làm nốt những chuyện kết tiếp, sau đó sớm rời khỏi đây!”
Lão Phong và Lão Tần Gia nghe vậy đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mọi người đều bị thương trong trận chiến đêm qua và đều cần phải về nhà để an dưỡng. Hơn nữa, lợi trảo của Hồ Mỹ đã bị đâm thủng và cô ấy cũng cần được trị liệu khẩn cấp, cho nên việc kế tiếp chúng tôi sẽ không có nhàn rỗi.
Hồ Mỹ được nghỉ ngơi tại chỗ, trong khi mấy người chúng tôi thì leo lên đỉnh núi đơn độc ở trước mặt. Bởi vì núi đơn độc này cũng không cao, cho nên không phải sợ gặp phải khó khăn gì.
Trong nửa giờ đồng hồ, chúng tôi đã lên tới đỉnh núi. Sau khi leo lên đến đỉnh núi, chúng tôi lại kinh ngạc phát hiện vị trí của đỉnh núi này cư nhiên lại bị người ta đục ra một cái lỗ thủng, cái hố này rất sâu và thỉnh thoảng còn có khí thoát ra ngoài.
Ngay khi mấy người chúng tôi nhìn thấy cái hố này, nguyên một đám đều bị chấn động mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì vị trí của đỉnh núi này chính là cái đầu hổ của Khiếu Thiên Hổ.
Tại trên đầu của phong thủy lại khoan một cái lỗ thủng, điều này sao mà không phá hủy phong thủy hiện tại cho được?
Lão Tần Gia mắng một câu ngay tại chỗ: "Đáng chết, là ai đã khoan một cái lỗ thủng ở ngay chỗ này vậy. Điều này rõ ràng chính là muốn phá hủy khí phong thủy của chỗ này mà!”
Cha con nhà họ Nhậm nghe xong cũng cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng tôi lại cười khổ nói: "Lão Tần Gia, e rằng cái hố này là do đám người Trương Tử Đào đã khoan thủng, chẳng lẽ ông đã quên mất những gì mà con đã nói vào tối hôm qua rồi sao?
Lão Tần Gia vừa nghe tôi nói ra lời này, ông ấy lập tức nhớ tới trong câu chuyện tối hôm qua tôi có nhắc tới hai chữ “Long Nguyên”.