Sau khi nghe chúng tôi nói xong, Nhậm tiên sinh lại suy nghĩ thêm một lúc rồi mới nói với tôi: “Đinh đạo trưởng, nếu muốn chứa nước, tại sao chúng ta không thể xây dựng một con đập cỡ nhỏ ở hạ lưu? Đến lúc đó chúng ta muốn bao nhiêu nước cũng đều có.”
Nhưng tôi lại cười khổ, cũng không vội mở miệng.
Nhưng Lão Tần Gia lại nói một câu: “Nhậm tiên sinh, xây đập để hút nước. Việc này chỉ làm hủy hoại khí phong thủy ở nơi này, cho nên ngàn vạn lần không thể thực hiện được. Hiện giờ, cách duy nhất là chuyển nước và đổ vào. Với khả năng của công ty nhà ông, biện pháp này cũng không khó thực hiện. Chỉ cần đưa tiền, tôi có thể mang nước từ bên ngoài đến đây trong vòng chưa đầy một tuần."
Nhậm tiên sinh nghe xong thì khẽ gật đầu.
Quả thực là đối với những đại gia kinh doanh như gia tộc Nhậm tiên sinh đây, chỉ cần liên hệ với đội thi công thủy lợi và tăng ca thêm giờ.
Trong vòng một tuần, các ống phun nước đơn giản có thể được lắp đặt để hoàn thành nhiệm vụ này.
Bây giờ chúng tôi đã xem xong phong thủy nơi này, cũng đã đưa ra những phương án bổ cứu, cho nên chúng tôi không cần thiết phải tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Vì vậy, chỉ nghe tôi lại lần nữa mở miệng nói: “Nhậm tiên sinh, đây là biện pháp bổ cứu duy nhất trong lúc này. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng xuống núi và thực hiện sớm một chút!"
Nhậm tiên sinh nghe xong cũng thở dài một hơi, chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể như thế.
Tiếp theo, ông ta liên tục nói lời cảm ơn và mời chúng tôi xuống núi.
Chờ đến khi chúng tôi xuống đến chân núi, Hồ Mỹ đã tỉnh dậy nhưng bộ dáng của cô ấy vẫn rất suy yếu.
Sau đó chúng tôi chào hỏi nhau vài câu rồi nhanh chóng thu dọn hành lý, đồng thời cất Hồ Mỹ vào trong túi. Cứ như vậy, đoàn người chúng tôi đã rời khỏi ngọn núi đơn độc này.
Chờ đến khi ra khỏi núi già, chúng tôi đi thẳng tới một khách sạn trong thành phố. Ngay khi vừa mới trở về khách sạn, Hồ Mỹ đã biến thành hình dạng con người, sau đó có chút vụng về mà xử lý vết thương ở trên bàn tay của mình.
Nhìn từ bề ngoài, khiến người ta có chút sợ hãi mà giật mình, cho nên lúc tôi thấy cô ấy không thể xử lý tốt, bản thân tôi đã lập tức đi tìm ở trong phòng một bộ dụng cụ y tế khẩn cấp, sau đó tự mình đến giúp đỡ Hồ Mỹ xử lý miệng vết thương và băng bó lại.
Mặc dù Hồ Mỹ thấy tôi là ngứa mắt nhưng cô ấy không hề có ác ý với tôi.
Nếu không, cô ấy đã có thể bỏ rơi chúng tôi và tự mình trốn thoát vào đêm qua, nhưng cô ấy đã không làm như vậy.
Sau khi băng bó cho Hồ Mỹ xong, hồ ly nhỏ này còn nói một tiếng "cảm ơn" với tôi.
Tôi liếc nhìn cô ấy và thấy rằng cô ấy vẫn còn hơi xấu hổ..
Sau đó cô ấy lại vội vàng mở miệng nói: “Anh đừng có mà hiểu lầm! Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh cái chuyện anh đốt xác của cha tôi đâu!”
Tôi cũng không có giải thích, mà chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Được rồi, chúng ta xuống ăn cơm đi! Mọi người đều đủ mệt rồi!"
Nói xong, tôi lập tức quay người bước ra ngoài phòng. Mà Hồ Mỹ cũng đi theo phía sau tôi và đi thẳng vào phòng riêng của khách sạn.
Trong phòng riêng, cha con nhà họ Nhậm đã gọi xong đồ ăn.
Nhưng vị Nhậm tiên sinh này còn rất biết cách làm việc, cũng biết Hồ Mỹ thích ăn thịt sống, cho nên ở trên bàn ăn còn có một số động vật sống, chẳng hạn như gà, cá sống, thịt bò và thịt cừu sống chưa nấu chín.
Còn lão Phong và Lão Tần Gia đã ngồi sẵn ở trong phòng, lúc này Nhậm tiên sinh nhìn thấy chúng tôi đi vào thì lập tức đứng dậy nói: "Đinh đạo trưởng, Hồ, Hồ tiên gia. Mau, mau ngồi vào đây đi, tôi đã chuẩn bị chút đồ ăn và rượu ngon, hi vọng mọi người sẽ thích!"
Hồ Mỹ hiển nhiên rất thích, bởi vì hai mắt của cô ấy đã dán chặt vào con gà lớn màu vàng và thịt bò sống có ở trên bàn từ lâu, sau đó cô ấy cũng không bỏ qua cơ hội này, cũng bất chấp vết thương ở trên tay mà một tay tóm lấy con gà lớn màu vàng.
Chỉ thấy con gà lớn màu vàng đập cánh vài cái thì đã bị Hồ Mỹ cắn chết ngay tại chỗ. Nhìn thấy cảnh tượng này, hai cha con nhà họ Nhậm đều sửng sốt trong giây lát, sống lưng ớn lạnh.
Nhưng chẳng bao lâu, bọn họ cũng đã trở lại bình thường, dù sao người ta cũng là một con hồ ly, ăn uống vốn đã như vậy.
Sau đó, chúng tôi lần lượt ngồi xuống và nhìn đống món ngon mỹ vị ở trên bàn, đồng thời bụng của mọi người cũng cồn cào mà phát ra một tiếng “Ọt ọt”.
Nhậm tiên sinh cũng rất khách khí, vừa nói lời cảm ơn vừa kính rượu với chúng tôi, nhưng lúc này tôi đang đói quá nên không để ý nhiều đến hai cha con họ.
Sau khi cơm nước no nê, sự kiện chính cuối cùng cũng đã đến.
Nhậm tiên sinh đưa mắt ra hiệu, Nhậm Bảo ở bên cạnh trực tiếp nhấc lên hai cái vali đen đặt ở trên bàn, sau đó cũng không nói nhảm mà “cạnh cạnh” hai tiếng lập tức mở thứ này ra.
Chỉ thấy ở bên trong chiếc vali này cư nhiên lại là những cọc tiền có mệnh giá một trăm tệ.
Ngay sau đó chỉ nghe Nhậm Bảo mở miệng nói: “Chư vị đạo trưởng đã vất vả rồi. Đây là lòng thành của chúng tôi. Xin chư vị đạo trưởng vui lòng nhận cho...”