Mặc dù đã được Mộ Dung Ngôn ra tay cứu giúp và hút ra âm sát khí, nhưng trong cơ thể của cô ấy vẫn còn sót lại một ít.
Nếu không chữa trị tận gốc hoặc không được điều trị tốt thì cơ thể của Hồ Mỹ sẽ không có cách nào loại bỏ được căn nguyên của bệnh.
Thậm chí đối với quá trình tu luyện về sau của cô ấy cũng sẽ có khả năng nhận phải một đả kích mang tính hủy diệt.
Hiện giờ chúng tôi đã chia hết số tiền, chính mình cũng đã nhận được khoảng tiền bồi thường rồi, nhưng Hồ Mỹ lại chẳng nhận được gì mà thay vào đó còn bị trọng thương.
Điều này khiến tôi có chút băn khoăn nên quyết định sẽ đưa viên Địa Long Tiên quý giá cuối cùng cho Hồ Mỹ ăn, cho nên tôi đã cầm theo viên Địa Long Tiên này và đi vào trong phòng khách.
Hồ Mỹ vẫn mang bộ dáng của một con hồ ly, hiện đang nằm ở trên ghế sofa và trong rất suy yếu.
Sau khi cô ấy thấy tôi đi tới trước mặt, tôi còn chưa kịp nói chuyện thì Hồ Mỹ đang nhắm mắt lại mở miệng nói trước: “Anh muốn làm gì?”
Giọng nói của cô ấy yếu ớt, mà tôi thì lấy Địa Long Tiên ra rồi nói với Hồ Mỹ: "Tiểu Mỹ, cô ăn cái này đi! Nó sẽ có ích đối với thương thế của cô!”
Hồ Mỹ không mở mắt mà dùng mũi ngửi ngửi vài cái, sau đó giống như ngửi thấy mùi của Địa Long Tiên mà đột nhiên mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy viên Địa Long Tiên ở trong tay của tôi thì trợn mắt kinh ngạc nói: “Đây, đây là Long Tiên, Long Tiên đan!”
“Đúng vậy, Hồ Mẫu đã đưa nó cho tôi khi tôi trở thành đệ tử xuất mã, đây là viên cuối cùng, cô cầm lấy ăn đi!” Tôi vừa cười vừa nói, trên mặt lộ ra vẻ chân thành.
Hồ Mỹ thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, bởi vì loại bảo vật này còn trân quý hơn cả Linh Chi ngàn năm.
Nhưng bây giờ, tôi nói cho là cho khiến Hồ Mỹ cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng, ngày thường cô ấy không bao giờ cho cái mặt già này của tôi một chút sắc mặt nào, nhưng hôm nay tôi lại lấy ra một viên thuốc trân quý như vậy cho cô ấy ăn, mà điều này cũng đã làm cho Hồ Mỹ rất cảm động.
“Sao thế? Cô sợ có độc à? Nhanh ăn đi!” Tôi tiếp tục nói.
Hồ Mỹ cũng biết loại thuốc này quý giá đến mức nào, cho nên theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng rồi nói: “Thật, thật sự cho tôi à?"
"Nếu không thì sao? Cầm lấy đi!” Nói xong, tôi lại đưa nó về phía trước.
Hồ Mỹ nhìn vào đôi mắt chân thành của tôi thì có chút chần chờ nhưng cuối cùng cô ấy vẫn duỗi lợi trảo đã được băng bó tốt ra, sau đó tiếp nhận nó từ trong tay của tôi.
Sau khi tiếp nhận Long Tiên Đan xong, cô ấy còn nhìn về phía tôi vài lần, mà tôi cũng không nói chuyện, chỉ nhìn về phía cô ấy.
Có lẽ tâm tình ở trong lòng của Hồ Mỹ đang chập trùng kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn đưa viên Long Tiên Đan này vào trong miệng, dược lực của viên Long Tiên Đan này khác với loại thuốc thông thường, bởi vì dược lực của nó cực kỳ cường đại, chỉ cần đưa vào miệng đã có thể cảm giác được một luồng khí nóng.
“Nóng, nóng quá. …” Hồ mỹ kinh ngạc mở miệng nói.
Còn tôi thì gật đầu một cái rồi lên tiếng: "Đúng vậy, đây chính là dược lực. Bây giờ chỉ cần cô thổ nạp và vận khí là có thể hấp thụ được dược lực đến mức tối đa. Được rồi, tôi có chút mệt. Hẹn gặp lại sau!”
Nói xong, tôi ngáp một cái rồi xoay người đi vào trong phòng.
Chỉ để lại một mình Hồ Mỹ đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía tôi.
“Mình, mình thực sự trách nhầm anh ta rồi sao?”Hồ mỹ lẩm bẩm tự nói một mình.
Mãi đến vài giây trôi qua, Hồ Mỹ mới bắt đầu nhắm mắt vận khí và hấp thụ được lực, còn bản thân tôi đã nằm lại trên giường và mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi tôi thức dậy thì đã là sáng hôm sau, mặc dù ở trước ngực vẫn cảm thấy hơi đau, nhưng sau khi bôi một ít rượu thuốc thì đã cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi rửa mặt xong thì đi vào phòng khách, lúc đó tôi thấy Hồ Mỹ đã biến thành hình người và vẫn đang nhắm mắt thiền định.
Tôi cũng không có ý đi quấy rầy cô ấy, chỉ thắp nhang cho sư phụ rồi đi ra ngoài ăn cơm sáng. Sau đó tôi lại đi đến miếu Thành Hoàng một chuyến để đi thăm Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi.
Tuy nhiên, ngay khi tôi đến miếu Thành Hoàng thì lại không có nhìn thấy bọn họ, chờ đến khi đi đến túp lều cỏ ở bên trong miếu Thành Hoàng thì gặp được một ít vết máu đã khô.
Tôi cau mày, điều này có thể là do đêm qua nguyên thần của Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi đã bị thương, sau đó ảnh hưởng đến bản thể rồi, ở chỗ này có vết máu chứng tỏ bọn họ đã bị thương, chỉ là chính mình không biết bọn họ đã đi đâu thôi.
Tôi mang theo câu hỏi này đi trở về cửa hàng.
Vừa đến cửa hàng thì đã nhìn thấy Hồ Mỹ đang ngồi trên ghế sofa xem TV.
Lúc này thấy tôi quay lại, cô ấy lập tức mở miệng nói: “Anh đi gặp ông nội và Thất Nãi à?”
Tôi sửng sốt một lát: “Sao cô biết?”
“Tôi là hồ ly, tôi có thể ngửi được mùi. Không gặp được đúng không?”
"Tối hôm qua bọn họ đều bị thương, cho nên đã trở về núi Hồ rồi. Mấy ngày tới chỉ có tôi ở đây bảo vệ anh thôi, nhưng bọn họ có để lại cái này!"